Hoa Hạo Minh thấy không thể hỏi được gì từ miệng của Ôn Thu, anh ta hít sâu một hơi rồi mở ra cửa phòng tắm ra.
Hạ Bạch và Lận Tường đều nhìn anh ta, thấy sau khi anh ta mở cửa phòng tắmra thì đột nhiên đóng cửa lại, dùng tay giữ khung cửa một cái.
Lận Tường cảm giác hình như anh ta bị run chân rồi, nhưng anh ta là người chơi nằm trong top 20, sao lại run chứ.
Càng là như vậy, Lận Tường càng căng thẳng, cảm giác ký túc xá chính là nhà ma bị lệ quỷ quấn quanh, hơi thở cậu ta có hơi nặng, hỏi: "Anh, sao vậy?"
Hoa Hạo Minh phải qua mười mấy giây mới thấp giọng mở miệng, "Muốn biết thì tự cậu nhìn đi."
Lận Tường giống như con mèo ngốc, rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn vô cùng tò mò, bị dụ bước qua đẩy cửa nhìn vào.
"
"Ọe! ——"
Lận Tường đỡ khung cửa khom lưng nôn ra.
Mạnh Thiên Hữu chạy lên theo, đúng lúc nhìn thấy Lận Tường đẩy cửa ra, Hạ Bạch đến gần phòng tắm lia đèn pin điện thoại di động tới, cậu ta trực tiếp hét lên một tiếng, tê liệt ngã ngồi xuống mặt đất, hai tay ôm đầu khóc rống lên.
Hạ Bạch mở ra đèn pin di động là vì mình muốn nhìn, không ngờ vừa lúc bị Mạnh Thiên Hữu thấy được, đương nhiên cậu cũng thấy được cảnh tượng bên trong.
Cậu đi qua Lận Tường đỡ đến bên giường, còn mình đến nhà vệ sinh xem xét.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng ngày càng đau đớn cùng hoảng sợ, sau khi Hạ Bạch nhìn một vòng, cậu đi đến bên cạnh Mạnh Thiên Hữu, duỗi tay cẩn thận vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, thuần thục mà nói: "Xin chia buồn."
"Cần nhập liệm(đưa vào quan tài) không?" Cách an ủi của Hạ Bạch có chút độc đáo, cậu nói: "Tôi sẽ chỉnh lại khuôn mặt và cơ thể của người chết, giúp dì ấy khôi phục trạng thái hoàn chỉnh khi còn sống."
Mạnh Thiên Hữu không biết có nghe vào không, rất lâu cũng không phản ứng lại, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Được, Hạ Bạch…… được, mẹ …… học pháp y……"
Hạ Bạch gật đầu.
Trong số bốn người trong ký túc xá, hai người ngồi liệt trên đất, một người trong trạng thái hoảng hốt, cậu nhanh chóng đến dưới lầu ký túc xá.
May mắn, ký túc xá mà bọn họ đang ở đã sớm cũ nát ẩm ướt đến mức không còn giống như ký túc xá học viện y Hòa Bình trong hiện thực, nhưng bọn họ mang đến vẫn còn đó, không bị trò chơi nuốt mất.
Hạ Bạch lấy một cái bao vải từ trong túi bạt dứa của mình, sau đó nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh phòng 405.
Cửa nhà vệ sinh bị che một nửa, bốn người bên ngoài không nhìn rõ động tác chi tiết của Hạ Bạch lắm, chờ khi bọn họ dần dần hoãn lại, không còn ghê tởm nôn mửa, chân mềm, sợ hãi, công việc của Hạ Bạch đã kết thúc.
Cậu ôm Mạnh Tình sạch sẽ ra khỏi phòng tắm đầy máu bẩn thỉu.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, Hạ Bạch thoạt nhìn gầy yếu, thực ra sức lực rất mạnh, có thể nhẹ nhàng ôm một người phụ nữ cao 1m7 ra ngoài.
Mái tóc dài của Mạnh Tình xõa xuống trên cánh tay cậu, ướt nhẹp nhưng không có một vết máu, trên người cũng như vậy, bà mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng và quần ống rộng sạch sẽ, đôi mắt yên tĩnh nhắm lại, sạch sẽ mà bình thản, như thể là chết đi trong lúc ngủ, hoàn toàn tách biệt khỏi khung cảnh đẫm máu vừa rồi.
"Dì ấy rất sạch sẽ." Hạ Bạch nói, nói về người mẹ có chút bệnh sạch sẽ này.
Mạnh Thiên Hữu nhìn thấy Mạnh Tình như vậy, nước mắt nháy mắt trào ra, giọng nghẹn ngào mà gọi một tiếng mẹ ơi.
Hoa Hạo kéo tấm ga giường trên giường trải xuống đất, Hạ Bạch đặt Mạnh Tình lên, Mạnh Thiên Hữu lập tức lảo đảo chạy đến.
Đáng tiếc, cậu ta mới vừa nắm lấy tay của Mạnh Tình không bao lâu, Quản lý ký túc xá liền dẫn theo bảo vệ trường học đến, cưỡng ép mang thi thể của Mạnh Tình đi.
Mạnh Thiên Hữu muốn cướp lại thì bị bảo vệ đá bay vào tường.
Khuôn mặt nhiều nếp nhăn của Quản lý ký túc xá vặn thành bông cúc khô, "Sao có thể để thi thể ở ký túc xá, cần phải mang đi!"
Sau đó bà ta bắt lấy lỗi của bọn họ quát lớn: "Tắt đèn rồi, sao các cậu lại ở ký túc xá nữ? Còn muốn ảnh hưởng đến công việc của trường nữa à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!