Chương 11: (Vô Đề)

Sau khi nhìn đến hai cái tên này, ngoài trừ hai chị em Ôn Thu và Ôn Đông, những người khác đều theo bản năng muốn nhìn Mạnh Tình, nhưng lại miễn cưỡng nhịn xuống.

Ngày hôm qua thầy hướng dẫn đã chọn Mạnh Thiên Hữu, Mạnh Tình đi thay cậu ta, buổi tối về liền xảy ra khác thường. Kết quả hôm nay lại đến bà, nếu bà đi thêm một lần, không ai biết bà sẽ ra sao.

Có thể, bà sẽ không sống nổi nữa.

Cũng có thể, bà sẽ trở nhân cực kỳ đáng sợ.

Tống Cường hỏi Mạnh Thiên Hữu ngay: "Hôm qua mẹ cậu đi thay cậu, hôm nay cậu sẽ đi thay bà ấy sao?"

Vẻ mặt khó xử và ánh mắt né tránh của cậu ta đã nói lên tất cả, bọn họ cũng đều biết cậu ta không muốn đi thay cho mẹ của mình, bọn họ cũng biết cậu ta nghĩ cái gì. Nếu cậu ta đi thay mẹ mình thì sẽ có thêm một người khác thường, nếu mẹ cậu ta đã khác thường rồi, vậy thì thà cứ đi thêm một lần đi.

Như vậy, cậu ta cũng sẽ được an toàn trong toàn bộ trò chơi này.

Nếu người khác có thể nghĩ đến những gì cậu ta đang nghĩ, chứng minh quyết định này có thể hiểu được, không phải không lý trí, chỉ là khó tránh khỏi ích kỷ máu lạnh.

Mạnh Tình giống như không cảm thấy như vậy, Tống Cường mới vừa hỏi xong, bà liền ngẩng đầu nói: "Không, trời phù hộ không thể đi, tôi đi, tôi đi…… đến nhà xác."

Hạ Bạch quay đầu nhìn về phía bà, Mạnh Tình giống với Tống Minh Lượng, tư duy ban ngày dường như vẫn ít nhiều giữ lại như người bình thường, cho nên không có vẻ đáng sợ. Bà mặc mặc áo dài tay, quần dài nhưng không giấu được mùi tanh tanh trên người.

Ôn Thu nói tối hôm qua không biết bà đã làm cái gì trong nhà vệ sinh, làm ra rất nhiều máu, mùi tanh này hẳn là mùi tanh của máu, nhưng cũng không hoàn toàn là nó.

Nếu hai mẹ con họ đã quyết định như vậy, những người khác sẽ mặc kệ, bọn họ cũng không tư cách này.

Còn lại là Ôn Đông. Hiển nhiên Ôn Thu không muốn để cậu ta đi, cô là người cảm nhận sâu sắc nhất về sự quỷ dị của người đã từng đến nhà xác.

Khi ăn cơm trưa, cô lại đến bàn của bọn họ.

Ôn Thu: "Hoa Hạo Minh, chúng ta nói chuyện đi."

Hoa Hạo Minh luôn không thích loanh quanh lòng vòng vô nghĩa: "Cô nói thẳng đi."

Ôn Thu: "Anh có thể đi thay cho em tôi không, anh ra điều kiện."

Hoa Hạo Minh: "Không thể."

Không ngờ anh ta sẽ từ chối dứt khoát như thế, Ôn Thu dừng một chút, "Bao nhiêu tiền cũng được, anh muốn vũ khí cũng đước."

Hoa Hạo Minh: "Xin lỗi, tôi cũng không nắm chắc."

"Sao anh có thể không nắm chắc? Trong top 20 người chơi đứng đầu bảng xếp hạng, thành viên của đội Công Kiên* thuộc Cục quản lý trò chơi, anh có thể không nắm chắc?" Ôn Thu có thể hơi sốt ruột, trực tiếp sổ một hơi.

*Tên một cách đánh tiến công tiêu diệt quân địch phòng ngự có công sự kiên cố bằng binh lực, hoả lực mạnh.

Hạ Bạch và Lận Tường liếc nhìn Hoa Hạo Minh một cái, lại cúi đầu ăn cơm, làm bộ như chưa nghe được gì cả.

Hóa ra "Bộ phận khác" mà lão Dương nói gọi là Cục quản lý trò chơi.

Hoa Hạo Minh vẫn không dao động, "Nếu cô biết tôi thuộc đội Công Kiên, chắc cô cũng nên biết lý niệm của đội chúng tôi, qua ải trò chơi được đặt lên hàng đầu, mạng người đều ở phía sau. Tôi đi xảy ra chuyện, em trai cô có thể qua ải trò chơi sao?"

Ôn Thu bị anh ta làm nghẹn đến không được, hít sâu hai hơi, "Anh đúng là đáng ghét y như trong lời đồn."

"……"

Ôn Đông cũng đến. Cậu ta biết chị mình đến đây vì chuyện gì, cảm thấy việc này nên để tự cậu ta đi thì sẽ có thành ý hơn.

"Anh Hoa , có phải anh rất mạnh không? Nếu anh có cách, nhà tụi em có tiền……"

Hoa Hạo Minh từ chối như máy móc, thái độ của Ôn Đông rất tốt, anh ta cũng không cho cậu ta cơ hội nói hết, "Xin lỗi, tôi không có cách."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!