Chương 68: Kết Thúc (be)

Edit: Smile'

"Tiến sĩ Hồ, thí nghiệm thất bại."

Giọng nữ hoảng loạn và sốt ruột trong điện thoại truyền đến từ một nơi khác, đánh thức người đàn ông trung niên từ trong mơ tỉnh lại.

Người đàn ông trung niên nhíu nhíu mày, xốc chăn lên, giọng nói lãnh đạm trả lời, "Biết rồi."

Cũng không phải lần đầu tiên, đâu cần thiết phải cuống cuồng lên như vậy?

Đứng dậy, mang dép lê vào đi đến phòng khách, vừa mới tỉnh dậy rót cho mình ly nước.

"Không phải, Tiến sĩ Hồ, lần thất bại này không giống với lúc trước." Bên kia không có dừng lại, tiếp tục báo cáo.

Người đàn ông đang uống nước nghe được lời này, ngẩn người, "Không phải giống như những lần thất bại trước là ý gì?"

Người bên kia điện thoại không nói chuyện nữa, qua một hồi lâu, giọng nữ giảm đi mấy phần sốt ruột, mang theo vài phần ảo não nói: "Từ tiên sinh... Qua đời."

"Choang --"

Ly pha lê trong suốt rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, hai chân của ông không có ý thức dẫm phải vài mảnh thủy tinh, được nửa ngày ông mới phản ứng lại ý những gì trợ lý nói.

Sắc mặt ông trắng bệch, cầm áo khoác lên nhanh chóng đi ra khỏi nhà.

"Tiến sĩ Hồ? Tiến sĩ Hồ?"

Đầu bên kia gọi to tên người đàn ông, đáng tiếc người đàn ông sớm đã rời đi.Phòng thí nghiệm ở thành Đông.

Người được gọi là Tiến sĩ Hồ đi vào phòng thí nghiệm, phát hiện những nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm mặc áo blouse không biết khi nào đều đã tập hợp ở đây, trên mặt mọi người đều là cảm giác uể oải và tuyệt vọng.

"Tiến sĩ Hồ..."

Mọi người nhìn ông, nhanh chóng nhường ra một lối đi cho ông. Ông bước từng bước trầm trọng, đi vào đứng trước một cái "quan tài" bằng kim loại.

"Cậu ấy... Thật sự đã qua đời sao?"

Yết hầu nghẹn muốn chết, mỗi một chữ nói ra đều như nuốt xuống một vật gì đó rất lớn, hô hấp không thông.

"Máy đo hiển thị Từ tiên sinh đã qua đời vào rạng sáng 5 giờ 40."

Nhân viên nghiên cứu đứng bên cạnh ông bình tĩnh mà báo cáo.

Vừa dứt lời, "Làm sao bây giờ? Tiểu Hồ, Từ tiên sinh đã chết, đổng sự Từ nhất định sẽ không chi ngân sách cho chúng ta nghiên cứu nữa, việc nghiên cứu trung khu thần kinh đại não cứ như vậy phải dừng lại sao?"

Một ông lão tóc trắng vọt tới trước mặt Tiến sĩ Hồ, khóc đến mức kêu trời trách đất.

Cái gọi là trung khu thần kinh đầu não chính là đem ý thức của nhân loại đưa vào hệ thống, lợi dụng hệ thống đặc thù để kích hoạt, chữa trị hoại tử tế bào não, từ đó kích thích người thực vật, nghiên cứu làm cho người thực vật tỉnh lại.

Đương nhiên, nếu nghiên cứu thành công, viện nghiên cứu của bọn họ có thể lợi dụng người thực vật để tiến hành nghiên cứu việc đưa "Linh hồn" trở lại, khiến con người thoát khỏi sinh lão bệnh tử, trường sinh bất lão.

"Viện trưởng Tạ, có thể đưa tôi đi xem cậu ta không?"

Tiến sĩ Hồ nhìn cũng không nhìn ông lão đang nước mắt ngắn nước mắt dài, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên trong "Quan tài" bằng kim loại.

Ông lão gật đầu, người lùi lại, ý bảo nhân viên nghiên cứu bên cạnh mở "Quan tài" ra.

"Quan tài" chậm rãi mở ra, nằm bên trong là một người con trai cao lớn, nhưng gầy yếu đến đáng sợ, cao 1m8 , chân tay đều như cây sậy, hai má hõm xuống, toàn thân ngâm mình trong một chất lỏng màu xanh, cái trán còn cắm hai sợ dây nhỏ màu trắng vào trong não.

Ông nhìn chằm chằm người bên trong một hồi lâu, một hồi lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!