Chương 67: Bị Bắt Nạt Mỗi Ngày (2)

Edit: Smile'

"A Hoàng, không cần vội, lại đây uống ly nước hoa quả đi."

Mẹ Tiêu bưng một ly nước chanh lên sân thượng, ý bảo Từ Hoàng dừng "Công việc", lại đây uống ly nước hoa quả.

Từ Hoàng lau mồ hôi, vội vã trả lời: "Đã hơn bốn giờ, một lát nữa con còn phải đi chợ mua thịt lưng, mẹ uống đi."

Tự mình sắp xếp lịch trình, Từ Hoàng lại bắt đầu bận rộn.

Mẹ Tiêu bất đắc dĩ, trực tiếp đi tới, mạnh mẽ lấy đi cây chổi trong tay cậu, đặt cái ly ở trong lòng bàn tay cậu, nhận mạnh nói: "Uống đi."

Không dám đắc tội với mẹ vợ Từ Hoàng vội vàng một hơi cạn sạch ly nước hoa quả.

"A Hoàng, thật ra, m đôi lúc Tiêu Tiêu đưa ra yêu cầu quá vô lý con có thể từ chối." mẹ Tiêu nhìn thoáng qua thấy mặt Từ Hoàng phơi nắng đến đỏ bừng.

"Không có việc gì, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được."

Từ Hoàng cười nhẹ, bởi vì trước đây làm phẫu thuật cạo trọc đầu giờ tóc chỉ còn một tấc, nhưng bởi vì ngũ quan quá mức góc cạnh, tuấn tú, chỉ cười như vậy, không chỉ xóa tan sự âm u trên người, thậm chí còn khiến một người phụ nữ có tuổi như bà động lòng.

Ai, nói đến cũng tiếc nuối, nếu là bà trở lại tuổi 20, nào có thua kém con gái bà, đúng là sinh ra không gặp thời!

"A Hoàng, Tiêu Tiêu là con gái của mẹ và ba Tiêu, hai vợ chồng luôn bận rộn với công việc, nó là được bà nuôi nấng đến lớn, vô cùng thân thiết, nó bình thường luôn được bà nuông chiều, cho nên tính tình như vậy là do được nuông chiều quá mà thành, hy vọng con không để ý trong lòng."

Nói con gái như thế cũng không đúng, nó cũng là con của mình, tuy thật sự có nhiều khi nuông chiều quá mức, nhưng bà với ba Tiêu không có cách nào la mắng nó.

"Cô ấy nguyện ý sinh đứa con của con, con đã mãn nguyện lắm rồi."

Từ Hoàng rũ mắt xuống trong mắt có những đốm sáng lóe lên, môi cậu hơi cong, cười đến đặc biệt ôn nhu.

Trái tim nhỏ của mẹ Tiêu như bị đánh trúng, mặt già đỏ lên.

Thúy Phương ơi, đó là con rể tương lai của mày đừng có mà có suy nghĩ không đứng đắn như vậy.

"Khụ khụ." Hắng giọng nói, dẹp hết những suy nghĩ lung tung trong đầu, "A Hoàng, chỗ này để mẹ quét dọn cho, con đi mua thịt lưng đi."

Nói đến đây, bà luôn kêu A Hoàng A Hoàng, làm bà có loại ảo giác, cái tên A Hoàng này khi còn nhỏ ở trong thôn bà thường kêu.

Vậy A Hoàng là ai? Khụ, bà quê ở thôn Đại Hoàng Cẩu.

"Tiêu Tiêu sẽ không vui."

"Không có việc gì, con không nói mẹ không nói, nó sẽ không biết."

"Nhưng..."

"Đừng lằng nhằng nữa, đi nhanh đi."

Mẹ Tiêu cầm cái chổi bắt đầu quét, mặc kệ tên ngốc cứ đứng yên tại chỗ không biết đang suy nghĩ cái gì, thấy hắn do dự, bà lạnh lùng nhắc nhở: "Nếu còn không đi, đến chợ có thể không còn thịt lưng để mua."

Từ Hoàng nghe được lời này, trên mặt hiện ra một tia kinh hoảng, tiếp theo hắn chạy nhanh xuống biến mất khỏi sân thượng.

"Aizz, khổ thật." Thở dài, mẹ Tiêu lại bắt đầu hâm mộ, "Nếu là ba tiêu cũng đối với mình như vậy thì tốt rồi, năm trước kỷ niệm kết hôn cũng quên."

Nhớ tới cái này liền nổi nóng, không quét nữa!

Ném cây chổi đi, nổi giận đùng đùng lấy ra điện thoại gọi đến mắng chửi ba Tiêu một trận.Đêm, Tiêu Tiêu đói bụng tỉnh lại, mở hai mắt nhìn chằm chằm khung cảnh tối tăm một lúc, "Bốp", một cái đập mạnh lên cái tay đang ôm bụng cô.

Người bên cạnh đang ngủ say đột nhiên tỉnh giấc, "Tiêu Tiêu!" bàn tay Từ Hoàng trong bóng đêm nhanh chóng sờ lên khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tiêu, ấm, trong lúc nhất thời trái tim căng chặt mới trở nên bình tĩnh

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!