Chương 4: (Vô Đề)

Lục Phán Phán xem sách vở, phát hiện muốn một lần nữa nắm được chuyên ngành đã bỏ mấy năm nay thật sự có chút quá sức, vừa vặn có một lớp học bổ túc thi lên thạc sĩ thuê phòng học trong trường đại học, Lục Phán Phán cắn răng, đem mấy vạn tích cóp ra báo danh chương trình mấy môn, mỗi cuối tuần liền đi học.

Vừa học xong buổi đầu tiên, Lục Phán Phán đang trên đường đi bộ về nhà, Hứa Mạn Nghiên đột nhiên gọi điện thoại tới.

"Tớ vừa gọi cho ba mẹ, ý tứ của họ dường như không định buông tha cho tớ, tớ sợ là trong khoảng thời gian ngắn không về được."

"Vậy cậu tạm thời đừng về vội." Thời tiết oi bức, Lục Phán Phán lau mồ hôi, đứng ở ven đường chờ xe, "Phòng của cậu tớ chiếm luôn."

"Đừng như vậy, giữ nhà thật tốt cho tớ, tớ sẽ gửi thật nhiều đặc sản về, được không?"

"Đặc sản gì? Hoa hồng sao? Tối hôm qua tớ vừa nhận được một bó, nên cậu không phải ngàn dặm xa xôi gửi về đâu."

Hứa Mạn Nghiên dừng một chút, nói: "Cái đó có thể là hoa tặng tớ đấy."

Lục Phán Phán: "Vậy tại sao lại viết tên của tớ?"

"Ách......" Giọng Hứa Mạn Nghiên càng ngày càng nhỏ, "Người hành tẩu trong giang hồ, sao có thể lưu lại tên thật chứ? A tớ có tí việc, đi đây!"

Hứa Mạn Nghiên vội vàng tắt điện thoại, để lại Lục Phán Phán mê man.

Thật là muốn đánh chết nàng ta mà? Lý do quỷ gì vậy.

Xe buýt chậm rãi dừng lại, Lục Phán Phán lên xe.

Cùng lên xe cùng lúc với Lục Phán Phán còn có một một người đàn ông trung niên vóc dáng cao to.

Lục Phán Phán nghĩ người ta cũng không già lắm, liền ngồi xuống ghế trống duy nhất.

Người đàn ông trung niên kia liền đứng ở bên cạnh Lục Phán Phán, duỗi tay nắm tay cầm, cúi đầu xem di động.

Người đàn ông vóc dáng tuy cao, nhưng bụng lại như cái trống, hai chân thật ra không thô lắm, nhưng đứng trước Lục Phán Phán như một quả địa cầu.

Lúc này, tài xế phanh gấp, Lục Phán Phán chúi về phía trước một cái, may mắn kịp thời chống lên lưng ghế phía trước mới không đụng phải.

Mà mô hình địa cầu bên cạnh cô, nhìn vậy nhưng thật ra khá linh hoạt, phong thái vững vàng mà nắm lấy tay cầm đứng vững, chỉ có sợi tóc hơi loạn.

Lục Phán Phán nhìn một cái, vị đại thúc này còn mạnh mẽ lắm.

Tiếng oán thán trên xe nhanh chóng chìm xuống, xe buýt lại chạy như thường.

Đến trạm nghỉ tiếp, mô hình địa cầu bên cạnh Lục Phán Phán nhận điện thoại.

"Quản lý đội bóng trường Khánh Dương từ chức? Thật hay giả?"

"Không được không được, chắn chắn không ít người muốn cướp muốn lấy cô ấy đâu, đội bóng của chúng ta đang trên bờ giải tán, người ta khẳng định cũng không vừa mắt."

"Không phải tôi tự ti, mà là lòng tôi hiểu rõ, người ta cớ gì phải tới đội bóng chúng ta, sư huynh, tôi nói thật với anh, Phòng thể dục đã hoàn toàn đem đội bóng chuyền chúng ta cho vào lãnh cung rồi, kinh phí cũng vẫn luôn không tăng, vị quản lý trước chính là bị khuất nợ tiền thưởng mấy tháng không phát mới chạy lấy người, hiện tại một đám đội viên tốt nghiệp xong thì cũng hoàn toàn đứt đoạn, chắc cũng chỉ có vài người có thể sử dụng."

"Sư huynh à, đạo lý tôi đều hiểu, nhưng mà anh cũng biết, huấn luyện viên trường Khánh Dương cùng với tôi là đồng môn sư huynh đệ, tôi hiện tại đi nhặt lại người của người ta cũng không tốt lắm đâu."

Lục Phán Phán bị nhắc tới cùng lúc với người mình ghét, liền không khỏi nghiêng người liếc người đàn ông kia một cái.

Nghe nội dung nói chuyện của anh ta, có lẽ là cùng huấn luyện viên hay chủ nhiệm đội bóng đi.

Có điều anh ta nói cũng đúng, kể cả Lục Phán Phán có tiếp tục làm quản lý đội bóng, cũng sẽ không đến làm ở đội bóng xuống dốc này, huống chi anh ta còn là anh em với tên háo sắc bên Khánh Dương kia.

Trường đại học này tuy rằng chuyên môn là kinh tế tài chính nhưng thực lực thể dục thể thao cũng không thể coi thường. Vận động viên trong trường cũng từng đạt nhiều giải quán quân, đội tuyển bóng rổ năm nay cũng giành giải quán quân khối sinh viên toàn quốc, còn không ít người vào đội tuyển chuyên nghiệp.

Đội bóng chuyền nam của họ cũng từng là một đội mạnh, nhưng từ bảy năm trước, quản lý đoàn đội thay máu, thành tích đội bóng liền xuống dốc không phanh, cảnh ngộ so với tình cảnh trước đây của đội bóng của trường Khánh Dương không khác biệt lắm, tiến thoái lưỡng nan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!