Chương 21: (Vô Đề)

Tuy không ai đáp lại, nhưng Lục Phán Phán cũng không cảm thấy xấu hổ.

Còn chưa tới bốn giờ, Ngô Lộc cũng không hướng dẫn huấn luyện nữa, bảo mọi người giải tán, trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Lục Phán Phán không thấy mọi người phản ứng, cũng lập tức về nhà.

Ngoài đường có không ít sinh viên đã thi xong, kéo rương hành lý ra ngoài ngồi đợi xe buýt xe, Lục Phán Phán đi đến cổng trường, đang muốn sang đường, lại có người gọi cô chào hỏi.

"Bạn học Hứa!"

Lục Phán Phán sững lại vài giây, mới tiếp nhận Hoắc Tu Viễn trước mặt này thực sự gọi cô là "Hứa Mạn Nghiên".

"Là cậu à, xin chào."

Hoắc Tu Viễn cầm chai Coca lạnh, sóng vai cùng Lục Phán Phán đứng ven đường.

Đèn xanh ở cổng trường thời gian rất ngắn, chỉ chậm trễ chốc lát, Lục Phán Phán đã không thể qua đường, đành cùng Hoắc Tu Viễn chờ đèn xanh tiếp theo.

Thời tiết oi bức, trên trán Lục Phán Phán đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Cô nhìn chai coca lạnh trong tay Hoắc Tu Viễn, suy nghĩ lát nữa cũng đến cửa hàng đối diện mua một chai.

Hoắc Tu Viễn phát hiện cô đang nhìn chai Coca của mình, cũng không do dự, duỗi tay ra.

"Cho chị này." Hoắc Tu Viễn nói, "Nhưng trời nóng như vậy, đã bớt lạnh rồi."

Lục Phán Phán vốn dĩ không định nhận lấy, nhưng ngữ khí của Hoắc Tu Viễn đặc biệt thẳng thắn, so với việc đỡ cụ già qua đường không có gì khác nhau.

"Cảm ơn cậu." Lục Phán Phán nhận chai Coca, thuận tay cầm một hộp ô mai đường đưa cho hắn, "Này, mời cậu ăn."

"Ai, tôi không thích đồ ngọt."

Hoắc Tu Viễn lắc đầu, "Chị là sinh viên học viện nào vậy?"

Lục Phán Phán: "Tôi không phải sinh viên, tôi làm việc ở đây."

"Chị là giáo viên?"

Đèn xanh sáng, hai người cùng nhau qua đường.

"Chị thật sự là giáo viên? Thoạt nhìn không giống lắm."

Lục Phán Phán chỉ nói chính mình không phải giáo viên, cũng không nói cụ thể vị trí công việc của mình.

Cô còn nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Hoắc Tu Viễn, xấu hổ đến nổi cả da gà, thật sự không định cho hắn biết mình làm gì.

Sau khi qua đường, hai người họ thế nhưng vẫn đi về cùng một hướng.

Vì thế hai người cứ trò chuyện câu được câu không, đến tận khi đến dưới nhà Lục Phán Phán.Ngày hôm sau, là chủ nhật.

Lục Phán Phán như thường lệ đến câu lạc bộ.

Đến cửa lớn, cô nắm then cửa, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai tiếng, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Tổng cộng mười người, chia làm hai hàng đang làm nóng cơ, nhìn thấy Lục Phán Phán tiến vào, làm bộ như không thấy, tiếp tục vận động, chỉ có La Duy xoay người dùng sức vẫy vẫy tay.

"Chị Phán Phán, buổi sáng tốt lành a!"

Tiếu Trạch Khải cũng nói theo sau: "Chị Phán Phán hôm nay cũng đẹp quá đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!