Cố Kỳ biết Lục Phán Phán cố ý trêu cậu, đến cô cũng từ bỏ ý định nói chuyện rồi, thì còn làm công tác tư tưởng cái gì.
Cố Kỳ đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lục Phán Phán phía sau lại đột nhiên hỏi: "Cố Kỳ, cậu vì cái gì mà bắt đầu học bóng chuyền vậy?"
Cố Kỳ dừng lại, quay đầu nhìn Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán cũng nhìn cậu.
"Tôi chỉ tò mò, cậu rất có thiên phú, lại có huấn luyện viên chuyên nghiệp đào tạo, giá cả khẳng định không rẻ, đã phí nhiều tâm huyết như vậy, vì sao gia nhập đội thi đấu chính quy?"
Trung Quốc vẫn luôn sử dụng ba cấp "Đội huấn luyện thiếu nhi, Đội thanh niên, Đội Quốc gia" làm phương thức bồi dưỡng vận động viên, phàm là vận động viên ưu tú đều từ nhỏ đã gia nhập đội tuyển để học tập. Tuy rằng mấy năm nay, giáo dục thể thao đã cải cách nhiều, không ít sinh viên thể thao có cơ hội bộc lộ tài năng, nhưng sự thật chính là, đứng ở đỉnh kim tự tháp trong số vận động viên dường như vẫn là người từ ba cấp phương thức bồi dưỡng cơ bản mà ra.
Cố Kỳ nghiêng đầu, nói: "Tôi thích bóng chuyền, không có nghĩa là tôi muốn trở thành vận động viên."
Cũng đúng.
Lục Phán Phán suy nghĩ, người ta học tập tốt như vậy, tương lai có thể trở thành tinh anh trong giới tài chính, làm sao phải bước vào vòng thể thao này mà chịu khổ chịu nhọc cơ chứ.
Cô lại nói: "Nếu đã nói như vậy, thật ra cậu cũng không cần ở đội bóng lãng phí thời gian."
Ánh trăng hòa cùng với ánh sáng đèn đường, mùi rượu trên người Lục Phán Phán giảm đi không ít, gương mặt chỉ còn sắc ửng đỏ nhàn nhạt.
Lục Phán Phán: "Ở lại nơi này lại chẳng hề thú vị."
Cố Kỳ dường như tức giận, Lục Phán Phán thấy cậu không nghe mình nói xong đã muốn đi, cảm giác như cô đuổi cậu đi, vì thế định đứng lên giải thích, đúng lúc ấy, cô lại thấy màn hình di động của mình sáng lên.
La Duy gọi tới.
Lục Phán Phán nhận điện thoại.
"La Duy, tôi đang bận chút việc, tí nữa gọi lại cho cậu sau."
"Tôi không mang theo chìa khóa."
Cố Kỳ vừa nghe thấy tên La Duy, bước chân đột nhiên dừng lại.
Bên này Lục Phán Phán vừa mới cúp điện thoại muốn đuổi theo, đã thấy người ở phía trước quay đầu rồi trở lại, ngồi ở bên cạnh cô.
Cố Kỳ: "Lúc trước chị gọi tôi tới, hiện tại lại muốn tôi đi sao?"
Lục Phán Phán: "Không phải, tôi……"
Lại suy nghĩ.
Cố Kỳ ngồi bên cạnh không nói lời nào, nhưng lại cũng không thể không tìm chuyện để nói.
"Chị quên mang chìa khóa rồi định ngồi cả đêm ở chỗ này sao?"
Lục Phán Phán liếc cậu một cái, "Cậu cảm thấy có khả năng sao?"
Đương nhiên không có khả năng.
Giọng nói của Cố Kỳ bỗng nhiên nhỏ lại: "Vậy chị muốn đến khách sạn thuê phòng sao?"
Lục Phán Phán không biết vì sao Cố Kỳ chỉ hỏi một vấn đề bình thường giống như dự báo thời tiết mà lại vừa sinh ra một cỗ hơi thở khiếp sợ vừa mang ánh mắt tò mò như vậy.
Nhưng cũng chẳng lạ gì, vị này mạch não cũng có bao giờ bình thường đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!