Ngày hôm qua ở phố ẩm thực, câu cuối của Lục Phán Phán nói với Cố Kỳ là: "Ngày mai đến sớm một chút nha", vì thế Cố Kỳ đúng 7 giờ 20 liền có mặt ở câu lạc bộ bóng chuyền.
Cửa lớn đóng, nhưng lại không khóa, bên trong còn có tiếng người nói chuyện.
Cố Kỳ từ khe cửa nhìn thoáng qua, Ngô Lộc đứng đưa lưng về phía cậu, trước một đám người mặc đồng phục đội bóng, lớn tiếng nói gì đó.
Cố Kỳ đang do dự có nên đẩy cửa đi vào hay không, liền thấy phía trước có một bóng người quen thuộc đi tới.
Cậu lập tức quay đầu, hướng một phương khác đi đến.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên Lục Phán Phán chính thức ra mắt đội bóng chuyền nam.
Cô cố ý mặc một chiếc sơ mi trắng cùng chân váy bút chì, làm chính mình thoạt nhìn giống như già đi, nhưng buổi sáng gió lớn, cái mùa này vẫn còn hơi lạnh, cho nên cô lại mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng.
7 giờ 30 phút, Lục Phán Phán đã đến trường đại học.
Sân thể dục còn ướt dầm dề, Lục Phán Phán dọc theo đường đi không thấy mấy người, cho nên người từ rừng cây nhỏ đi tới, mặc một chiếc áo khoác thể thao màu đỏ
- Cố Kỳ càng đặc biệt dễ thấy.
Cô từ xa vẫy tay, sau đó đứng tại chỗ chờ cậu đi tới.
"Sớm như vậy sao?"
Cố Kỳ gật đầu.
Lục Phán Phán lại nhìn phía sau cậu: "Tại sao cậu lại đi từ bên kia tới? Có đường tắt sao?"
"Ừm." Cố Kỳ bình tĩnh gật đầu, "Đi thôi."
Hai người hướng cửa lớn câu lạc bộ bóng chuyền đi đến.
Sinh viên thể dục trường đại học so với sinh viên văn hóa bình thường thời gian đi học cũng giống nhau, chỉ là đội bóng muốn thêm thời gian huấn luyện, cho nên 7 giờ rưỡi là thời gian tập hợp.
Lục Phán Phán là người mới nhiệm chức, tới sớm một chút hẳn là hợp lý, nhưng cô không nghĩ tới Cố Kỳ cũng tới sớm như vậy.
Càng không nghĩ vừa tới cửa lớn, liền nghe thấy tiếng Ngô Lộc dạy bảo.
Lúc này, một cô gái tóc buộc đuôi ngựa cưỡi xe đạp, phanh gấp một cái trước mặt Lục Phán Phán.
"Bạn học, sao cậu lại ở chỗ này?"
Là Thi Hữu Linh, Lục Phán Phán có ấn tượng, ở lớp bổ túc thi lên thạc sĩ từng gặp qua.
Thi Hữu Linh xuống xe, đỡ tay lái, trái phải đánh giá Lục Phán Phán: "Hôm nay không phải không học sao? Sao cậu lại tới đây?"
Khi nói chuyện, bánh xe của Thi Hữu Linh trượt đi, mắt thấy xe sắp đổ, Cố Kỳ nhanh tay giúp cô đỡ xe, sau đó đem xe xách lên bậc thang.
Thi Hữu Linh liên tục nói lời cảm ơn, Cố Kỳ ở chỗ này không biết làm cái gì, liền vào trong câu lạc bộ bóng chuyền.
Trong phòng, Ngô Lộc vẫn đang dạy bảo.
"Hôm nay có đội viên mới gia nhập, các cậu đều phải ra dáng sư huynh đấy!"
La Duy cùng Tiếu Trạch Khải cầm đầu đồng đội, mặt biểu tình vô cảm mà nhìn Ngô Lộc.
Ngô Lộc chắp tay sau lưng, ở trước mặt cầu thủ bước mấy bước: "Còn có! Lần trước các cậu cùng đội bóng Khánh Dương đánh nhau, tôi còn chưa nguôi giận đâu! Tôi nói cho các cậu biết, đừng đem thói quen hư ấy dạy cho đội viên mới, một đám đều kiềm chế lại cho tôi! Làm gương, đoàn kết hữu ái, hòa hòa khí khí! Có nghe hay không?!"
Vừa dứt lời, cửa lớn bị đẩy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!