Chương 10: (Vô Đề)

Lúc Cố Kỳ trở lại trường học đã qua thời gian cơm chiều, cậu đi trên đường, cảm giác quần áo ướt át dính dính, mới nhớ tới mình hôm nay đánh bóng xong đã quên tắm rửa, vì thế thừa dịp còn nửa giờ trước khi đi học, chạy nhanh về ký túc xá vọt vào tắm rửa.

Khi đến phòng học, Hoắc Tu Viễn đã chiếm chỗ ngồi tốt, đang vùi đầu đọc sách.

"Hôm nay sao về muộn thế?" Hoắc Tu Viễn một bên đọc sách, một bên hỏi.

"Trên đường chậm một tí." Cố Kỳ xoay bút bi qua đầu ngón tay, đem sách giáo khoa lật tới chỗ hôm nay định học, "Đúng rồi, tớ muốn gia nhập đội bóng trường mình."

Hoắc Tu Viễn cười khẽ, vẫn như cũ không có ngẩng đầu: "Cậu rất rảnh a."

Cố Kỳ không nói gì.

Cậu định phản bác, mình không rảnh, mà là quản không được cái miệng.

Rõ ràng không phải như vậy a??? Như thế nào lời nói đến cổ họng liền nuốt vào???

"Vậy nghỉ hè cậu không về nhà sao?" Hoắc Tu Viễn ngẩng đầu hỏi, "Tớ nghe nói đội bóng lúc nghỉ hè cũng ở lại luyện tập đấy."

Cố Kỳ: "Huấn luyện thì huấn luyện, dù sao tớ về nhà cũng chỉ có một mình."

"Chúng ta còn có thể làm bạn nha." Hoắc Tu Viễn nói, "Nghỉ hè tớ cũng không trở về nhà, định chuẩn bị năm sau kiến mô đại tái(?)."

"Tớ hôm nay lại……"

Lời nói của Cố Kỳ chưa ra đến miệng đã bị phụ trách thư viện đánh gãy, thầy kẹp sách giáo khoa hiên ngang mà đi đến.

Hoắc Tu Viễn tự nhiên cũng không để lời nói của Cố Kỳ vào tai, chính mình tự giành giật từng giây mà đọc sách ôn tập.

Hết giờ tự học, Cố Kỳ cùng Hoắc Tu Viễn đi ra khỏi phòng.

"Hôm nay cậu đi học làm sao vậy?" Hoắc Tu Viễn hỏi, "Sao cứ thất thần thế?"

Cố Kỳ dừng bước chân, vô cùng chân thành mà đặt câu hỏi: "Tớ thế á?"

Cố Kỳ cảm thấy bản thân rất chuyên chú.

Chuyên chú mà ảo não chính mình tại sao quản không nổi cái miệng.

Hai người cũng không ở loại vấn đề này mà nhiều lời, đi ra khỏi khu dạy học, Hoắc Tu Viễn nhắc mãi về vấn đề tập hợp luận, Cố Kỳ nhìn sắc trời, nói một câu: "Bụng tớ đói quá, đi ăn không?"

Hoắc Tu Viễn: "Cậu nhàn thế cơ à, không cần tiếp khách sao?"

Cố Kỳ: "Cút."

Đến tận đây, hai người đường ai nấy đi, một người quay về ký túc xá đọc sách, một người đi đến phố ăn vặt trước trường học.

8 giờ rưỡi tối, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất của phố ăn vặt.

Cố Kỳ đi đường tắt trực tiếp tới rồi một quán ăn cay nhỏ, chị chủ vừa thấy cậu liền vui vẻ ra mặt: "Em trai tới rồi à?"

Chị chủ đặc biệt thích Cố Kỳ.

Cậu nhóc này luôn một mình tới chỗ này ăn uống, dần dà, hấp dẫn không ít khách hàng nữ tới đây ôm cây đợi thỏ. Mặt tiền cửa hàng nho nhỏ chỉ có ba bốn cái bàn, mỗi lần đến tiệm cơm đều có thể ngồi đầy người, chị chủ có thể nào không thích cậu.

Chị chủ đưa thực đơn mới, Cố Kỳ một bàn tay xoa cổ, một bàn tay cầm cái kẹp ở thực đơn chọn lựa, dư quang ngó thấy bên tường dán tờ giấy quảng cáo chuyển nhượng cửa hàng.

"Chị chủ, chị muốn chuyển nhượng sao?"

"Đúng vậy." Chị chủ nhanh nhẹn mà mân mê trong đống giấy tờ, hào hứng mười phần mà nói, "Chị phải về quê kết hôn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!