Chương 44: (Vô Đề)

Dư Ôn thở phì phò ôm mì gói trở về phòng mình.

Khổng Tiện Nghi buồn chán hỏi, "Cậu làm sao vậy?"

"Không có gì!"

Dư Ôn ăn một ngụm mì, nhịn không được chép chép miệng, "… Mỳ này ngon."

Khổng Tiện Nghi: "…"

Do bị bức tranh vẽ bóng dáng của Quý Nam Uyên kích thích nên ngay ngày hôm sau Dư Ôn đã vô cùng phấn chấn mà cầm giá vẽ lên núi, tìm mấy chỗ để vẽ.

Hiệu suất của cô rất cao, đại khái là bởi vì ý chí chiến đấu sục sôi.

Lúc trở về, Khổng Tiện Nghi nhìn sáu bức tranh trong tay Dư Ôn, thiếu chút nữa là tròng mắt rớt ra ngoài.

"ĐM! Sao cậu lại vẽ nhiều như vậy?!"

Dư Ôn không để bụng, "Còn ba bức bị hỏng nữa."

Khổng Tiện Nghi: "!!!"

Cả ngày hôm nay Dư Ôn đều không nhìn thấy Quý Nam Uyên, buổi tối cô phải suy nghĩ mười mấy cái cớ, cuối cùng gõ cửa phòng anh hỏi xin mỳ gói.

Nhưng mà, cửa phòng mở ra, bên trong chỉ còn một nam sinh.

"Quý Nam Uyên sao? Buổi sáng cậu ta đã đi rồi."

"Đi rồi?" Dư Ôn sửng sốt, "… À, không có việc gì đâu."

Cô nâng mắt nhìn vào chiếc giường bên trong, đã sớm thu dọn sạch sẽ.

Khổng Tiện Nghi đi hỏi thăm tin tức sau đó về báo với Dư Ôn rằng, Quý Nam Uyên vừa nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng chạy về, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

Sau đó, Dư Ôn cũng chẳng còn tâm tư để vẽ tranh nữa.

Ngốc ở đó mấy ngày, cuối cùng cũng chờ đến ngày về. Lúc ngồi trên xe, trong đầu cô toàn là hình ảnh Quý Nam Uyên ngồi kế bên, môi lưỡi nóng bỏng mút lấy vành tai cô.

Dư Ôn chà xát lỗ tai đang tê dại một mảnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Quý Nam Uyên đang ở bệnh viện, bà nội anh ấy bị bệnh." Khổng Tiện Nghi đưa cho cô một viên kẹo cao su, nhỏ giọng nói, "Nghe nói thành tích cao trung của anh ấy khá tốt, nhưng vì giữa chừng bà nội bị bệnh nên bỏ học, sau này vẫn luôn ra ngoài làm việc."

"Tại sao chứ?" Lúc này Dư Ôn mới phát hiện bản thân mình hoàn toàn không biết gì về anh cả, "Ba mẹ anh ấy đâu?"

"Không ai biết hết, rất nhiều người nói ba mẹ anh ấy đã sớm qua đời, tớ cũng chưa thấy bao giờ." Khổng Tiện Nghi nhỏ giọng hỏi, "Cậu chưa từng hỏi qua sao?"

Dư Ôn cứng họng.

Khi xe ngừng ở cổng trường thì trời đã chạng vạng, Dư Ôn nhanh chóng mua giỏ trái cây, rồi vội vàng chạy tới bệnh viện.

Cô phải hỏi thăm một lúc mới tìm được phòng bệnh.

Vừa quẹo vào hành lang dài liền thấy Quý Nam Uyên đứng ở cửa sổ hút thuốc.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc.

Đôi mắt của Quý Nam Uyên rũ xuống nên không nhìn rõ biểu tình, chỉ là bóng dáng vừa cô đơn vừa bất lực.

Bỗng nhiên Dư Ôn không biết có nên đi qua hay không. Trong lúc cô còn đang chần chừ thì Quý Nam Uyên đã ngẩng đầu, ánh mắt vừa nhấc lên liền nhìn thấy cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!