Ngày thứ tư, Quý Nam Uyên lại tới phòng vẽ tranh một chuyến nữa.
Anh cởi quần áo ngồi trên ghế, vẫn là tư thế ngồi như cũ, chẳng qua là lần này ánh mắt không rũ xuống mà hơi hơi nâng lên, nhìn về một phương hướng.
Hôm nay Dư Ôn đến muộn, trong tay ôm một đống thuốc màu. Cô vừa vào cửa liền thấy một tấm lưng rộng với vết sẹo loang lổ.
Chỉ cần liếc mắt qua thôi là đã nhận ra đó là Quý Nam Uyên.
Dư Ôn hơi ngẩn người, sau đó nhanh chóng cúi đầu, mắt nhìn thẳng rồi đi đến chỗ ngồi của mình.
Hôm nay bọn họ vẽ tranh sơn dầu.
Phùng ma đầu nói rõ yêu cầu đề tài xong liền đi vòng quanh phòng vẽ tranh vài lần, sau đó ra ngoài nghe điện thoại.
Tuần sau toàn bộ sinh viên học viện mỹ thuật đều phải ra ngoài vẽ vật thực nên gần đây Phùng ma đầu vô cùng bận rộn vì phải đi xác nhận nhà nghỉ, xe buýt, và các hạng mục công việc khác nên không có thời gian tra hỏi Dư Ôn chuyện trốn học.
Dư Ôn quẹt một chút thuốc màu vào vỉ pha, sau đó bỏ cọ vẽ vào thùng nước tẩy. Khổng Tiện Nghi ngồi bên cạnh liếc nhìn cô một cái rồi lại quay sang nhìn Quý Nam Uyên đang ngồi ở giữa phòng tranh.
Ánh mắt tỏ vẻ hóng hớt chuyện bát quái.
Dư Ôn trừng mắt với Khổng Tiện Nghi, "Lo vẽ tranh của cậu đi!"
Tuy rằng trong lòng Khổng Tiện Nghi đang vô cùng tò mò nhưng chỉ đành im lặng, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.
Dư Ôn rửa cọ xong liền chậm chạp pha màu, hoàn toàn không có ý định ngẩng đầu nhìn Quý Nam Uyên.
Thấy thời gian đã trôi qua khá lâu, dù sao thì cũng phải vẽ nên Dư Ôn giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu lên, ngay lập tức liền đối diện với ánh mắt của Quý Nam Uyên
Trái tim cô nhảy dựng lên, cố gắng ép mình biểu hiện như bình thường, cứ coi như là đang nhìn một người mẫu khỏa thân xa lạ, phải dùng ánh mắt chuyên nghiệp, nghiêm túc mà đánh giá anh.
Sau đó, Dư đột nhiên trợn trắng mắt…
Cô nhìn thấy trên cổ Quý Nam Uyên dán băng keo cá nhân, còn có ở cánh tay, cái lớn cái bé dán gần… Tám cái.
Còn chuyên nghiệp nghiêm túc cái rắm!
Hiện tại cô chỉ muốn xông tới xé xác tên họ Quý kia!
Cái gì gọi là bịt tai trộm chuông! Cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi!
Chính là anh ta!
Quý Nam Uyên thấy Dư Ôn nheo mắt nhìn chằm chằm vào băng keo cá nhân trên cổ mình, khóe môi liền cong lên, nhướng mày cười với cô.
Dư Ôn tức giận đến mức nắm chặt tay thành đấm, lúc sau lại thấy môi anh đóng mở vài cái như đang nói gì đó.
Do cách một khoảng nên cô không nghe được, chỉ có thể phân biệt qua hình dáng khuôn miệng.
Có… Vẽ… Nổi… Không?
Dư Ôn: "…"
Đã… Thao… Cô… Cả… Một… Ngày
Khuôn mặt Dư Ôn ửng hồng. Cô trừng mắt với Quý Nam Uyên, lúc này chỉ muốn ném cái thùng nước bẩn dưới chân vào mặt anh.
Những người khác trong phòng vẽ tranh thấy Quý Nam Uyên vẫn luôn nhìn Dư Ôn, còn Dư Ôn lại mặt đỏ tai hồng, liền cười khúc khích, nhỏ giọng bàn tán.
Quý Nam Uyên thu hồi tầm mắt, không nhìn chằm chằm Dư Ôn nữa mà chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!