Ánh chiều tà như những đốm lửa lơ lửng trên bầu trời.
Bây giờ là giữa mùa xuân, mỗi phiến lá bên đường đều dày dặn và xanh mướt, tỏa ra một mùi hương dễ chịu.
Nhiễm Dư vô thức bước đi trên hè phố, ngày ngày lặp đi lặp lại nhịp điệu đi làm rồi lại tan ca, cuộc sống không một chút gợn sóng, hết sức vô vị.
Thực ra hôm qua cô cũng mới đi xem mắt, cũng gặp một anh chàng cao phú soái trong truyền thuyết.
Đối phương đúng là rất cao, một mét tám mươi mấy, chỉ là thân hình như cây sào.
Anhta là người có tiền, nghe nói ông bố kinh doanh mấy trang trại nuôi lợn, chỉ cần một cái thôi cũng đủ nuôi vài Nhiễm Dư ấy chứ.
Về ngoại hình, anh ta cũng trông sáng sủa và lịch sự, chẳng giống thiếu gia nuôi lợn chút nào.
Nhưng vừa ngồi xuống, anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt, nào là sau khi kết hôn, vợ phải ở nhà làm nội trợ, nhất định phải sinh ba đứa con, anh ta muốn một người vợ hiền lành nết na... Nghe một lúc, đầu Nhiễm Dư căng ra như quả bóng, não bộ hiện lên hình ảnh chuồng lợn, còn mình thì bị nhét trong đó.
Sau bữa cơm, đối phương mời cô đến quán bar, thái độ hết sức mờ ám.
Nhiễm Dư nhủ thầm, nuôi lợn thì nuôi lợn, mục tiêu của cuộc đời cô chẳng phải tìm lấy một anh chàng cao phú soái, để được ăn sung mặc sướng hay sao ? Nhưng khi đến cửa quán bar, cô thực sự không hạ nổi quyết tâm nên viện cớ bỏ đi.
Trên đường từ cơ quan về nhà, cô phải đi quyên qua công viên mới ra được bến tàu điện ngầm.
Vào thời điểm này, công viên khá vắng vẻ và yên tĩnh.
Đang đi trên lối nhỏ, cô chợt thấy một người đàn ông ngồi ở chiếc ghế đá dưới gốc cây.
Người đàn ông bẩn thỉu, đầu tóc xơ xác, toàn thân bốc mùi hôi.
Thế nhưng anh ta đem lại cho người đối diện một cảm giác hết sức kỳ lạ.
Nhiễm Dư lại liếc qua, phát hiện anh ngồi thẳng người, hai tay đặt lên đầu gối, hoàn toàn không có vẻ lờ đờ hay buồn chán của dân bụi đời mà cô vẫn thấy.
Cảm nhận được ánh mắt của Nhiễm Dư, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô.
Nhiễm Dư lập tức rảo bước nhanh, tránh anh ta càng xa càng tốt.
Buổi tối, Nhiễm Dư nằm trên giường, đôi mắt đó cứ ẩn hiện trong đầu cô.
Tròng mắt màu nâu đen của anh ta dường như đậm hơn người bình thường.
Trên đời này tồn tại một số người tỏa ra khí chất rõ ràng.
Ví dụ như Cẩn Trì là khí chất thanh lạnh, tựa như luôn lường trước mọi việc.
Ở bên cô ấy, Nhiễm Dư cũng cảm thấy yên lòng.
Ví dụ như Ứng Hàn Thời khí chất điềm đạm và dịu dàng được thể hiện rất rõ nét.
Khi anh đứng trước mặt bạn, bạn sẽ cảm thấy có một quầng sáng nhàn nhạt bao phủ.
Một người đàn ông lang thang bụi đời sao lại có khí chất mạnh mẽ, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô đến thế ? Vào thời khắc hai người chạm mắt nhau, trái tim cô bất giác như bị ai đó siết chặt.
Ngày hôm sau hết giờ làm, Nhiễm Dư lại đi theo lối cũ, tay xách túi nilon đựng bánh mỳ và chai nước khoáng.
Tâm trạng của cô rất khó hình dung, một chút tò mò và khá hồi hộp, còn cảm giác thỏa mãn khi bố thí cho người khác và một chút hưng phấn khi mạo hiểm nữa.
Cả cô cũng không rõ tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ nguyên nhân trực tiếp là người đàn ông đó ở dưới đáy tầng này có gương mặt tuấn tú và toát ra một vẻ hoang dã đặc biệt.
Nhiễm Dư chậm rãi đi vào lối nhỏ khuất nẻo quen thuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!