Chương 44: Sinh vật đồ chơi

Cành lá đung đưa trong gió, ánh nắng vàng lấp lánh, xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Cẩn Tri nhìn vệt đo đỏ trên má Ứng Hàn Thời, nghi hoặc hỏi:

"Vừa rồi… anh làm gì vậy?"

Ứng Hàn Thời lặng thinh, ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Nhịp tim Cẩn Tri đập loạn xạ trong lồng ngực, cô chẳng biết nói gì, nhổm người bám vào cành cây: Tôi xuống đây.

Đúng lúc này, máy liên lạc trên cổ tay anh reo vang, giọng nói oang oang của Tiêu Khung Diễn truyền tới:

"Tiểu Tri, cô đừng trách Boss…" Sau đó, anh ta kể lại ngọn nguồn câu chuyện.

"Boss đã rất tức giận khi thấy cô bị ngất. Nếu không hôn, cô sẽ bất tỉnh mất tiếng liền. Hơn nữa, Boss cũng sẽ hôn cả Tiểu Hồng, Tiểu Sinh và Tiểu Xung." Anh chàng người máy tỏ ra nghiêm túc:

"Boss của chúng tôi là người đàn ông vô cùng thuần khiết, lần này anh ấy phải hi sinh bản thân..."

Ứng Hàn Thời vẫn ngồi bất động, đôi bàn tay đặt trên đùi nắm chặt. Tâm trạng phức tạp của Cẩn Tri lập tức bay biến, cô cảm thấy hết sức áy náy.

Cô giơ tay chạm vào má anh.

Anh hơi ngẩn người, từ từ quay đầu sang một bên, như muốn né tránh sự đụng chạm của cô. Tuy nhiên, thái độ của anh không mấy kiên quyết nên ngón tay cô vẫn lướt qua làn da anh.

Cẩn Tri thả tay xuống: Tôi xin lỗi.

Cẩn Tri! Anh nhìn cô:

"Tôi mới là người nên nói lời xin lỗi."

Cẩn Tri càng mềm lòng. Cô nghĩ thầm, anh là người đàn ông chính trực lương thiện biết bao. Anh làm vậy chỉ nhằm mục đích giải độc cho cô, thế mà còn tự trách bản thân.

"Ứng Hàn Thời, anh không cần xin lỗi, bởi tôi không để bụng đâu." Đây là câu anh từng nói với cô.

Nhưng tôi lại để ý. Thốt ra câu này, có nghĩa Ứng Hàn Thời đã trực tiếp bộc bạch với cô cảm xúc mãnh liệt và tâm trạng phức tạp của mình. Mặt anh càng đỏ hơn, cái đuôi không ngừng đung đưa.

Tuy nhiên, tiết lộ về sự hi sinh của Tiêu Khung Diễn trước đó đã khiến Cẩn Tri hiểu ý của anh theo một hướng khác. Nghe câu này, trong lòng cô không rõ là mùi vị gì. Cô nghĩ, Tiểu John nói anh là người đàn ông thuần khiết, lẽ nào cô không phải hay sao?

Anh mất đi nụ hôn đầu với cô trong một tình huống bất ngờ, nụ hôn thứ hai là vì cứu cô. Anh bận tâm đến chuyện đó, cô hoàn toàn có thể hiểu. Tuy nhiên, Cẩn Tri vẫn có chút không vui.

Cô thản nhiên vỗ vai Ứng Hàn Thời:

"Anh hãy nghĩ thoáng một chút đi."

Ứng Hàn Thời nhìn cô, trong lòng có muôn vàn lời muốn nói nhưng đều tắc nghẽn ở cổ họng. Anh đành tiếp tục lặng thinh.

Một lúc sau, Cẩn Tri lấy lại tâm trạng bình tĩnh.

Cảm thấy mình tức giận một cách vô cớ, cô hắng giọng:

"Chúng ta làm gì bây giờ?"

Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, dõi mắt về đám tội phạm ở bên dưới. Lúc này, đôi tai nhọn và cái đuôi của anh đã biến mất. Anh bình thản đáp: Chúng ta đợi thôi.

Cẩn Tri hơi bất ngờ.

Cô tưởng Ứng Hàn Thời sẽ lập tức nhảy xuống giải quyết bọn chúng nhanh gọn như lần trước.

Đợi gì cơ? Cô hỏi.

Ứng Hàn Thời trầm mặc. Anh cụp mi, đầu cúi xuống. Cẩn Tri bỗng dưng có cảm giác dáng vẻ của anh hơi ủ rũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!