Vào thời khắc này, Tạ Cẩn Tri không cần nhiều lời, mà chỉ nhắc nhở:
"Anh hãy cẩn thận đấy!"
Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu:
"Ừ. Đợi xử lý xong bọn họ, tôi sẽ nói chuyện với em."
Xử lý ư? Cẩn Tri mỉm cười: Được thôi.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, tên cầm đầu nhếch miệng:
"Thằng mặt hoa da phấn kia là viện binh mà cô ả gọi tới đấy à? Khẩu khí ghê gớm thật." Hắn vừa dứt lời, đám đàn ông cười khùng khục. Sau đó, tên cầm đầu đưa mắt ra hiệu, ba tên cầm dao từ từ vây quanh Ứng Hàn Thời.
Dù biết thân thủ của anh rất lợi hại nhưng Cẩn Tri vẫn cứ hồi hộp, còn Trang Xung ở bên cạnh hét lớn: Cẩn thận!
Ứng Hàn Thời giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, ánh mắt anh dường như lạnh lẽo hẳn. Vào một khoảnh khắc, anh đột nhiên di chuyển. Tất cả mọi người đều trợn mắt, cảm thấy cảnh tượng đang diễn ra chỉ là ảo giác.
Trong nháy mắt, anh đã biến mất khỏi chỗ đang đứng, ba người đàn ông đâm con dao vào không khí. Cùng lúc đó, trong hang động xuất hiện một quầng sáng vụt qua với tốc độ mà mắt thường không thể phân biệt.
Á! Quầng sáng vụt qua chỗ nào, tiếng kêu đau đớn vang lên ở chỗ đó. Mấy người đàn ông bị đấm mạnh vào mặt, gục xuống bất tỉnh.
Mặc dù đã từng chứng kiến khả năng của Ứng Hàn Thời nhưng Cẩn Tri vẫn há hốc miệng kinh ngạc. Một ý nghĩ chợt vụt qua đầu óc cô: Nếu anh để lộ tai và đuôi thì sao?
Trong giây lát, đám tội phạm đã bị hạ gục gần hết.
Đúng lúc này, Cẩn Tri đột nhiên nhìn thấy một tên ở góc xa nhất, giơ súng nhằm thẳng vào Ứng Hàn Thời.
Cẩn thận khẩu súng! Cẩn Tri kêu lên một tiếng.
Pằng! Hang động vang lên tiếng súng nổ, Cẩn Tri và Trang Xung đều thót tim. Tuy nhiên, quầng sáng đã vụt đi với tốc độ cực nhanh, khiến viên đạn găm vào vách đá trên đầu họ.
Giây tiếp theo, quầng sáng biến mất, Ứng Hàn Thời đã dừng lại. Cẩn Tri cũng thấy rõ dáng vẻ của anh lúc này. Anh chắp một tay ra sau lưng, một tay buông thõng bên mình, hai bàn tay đều đeo găng trắng. Gương mặt anh hết sức lạnh lùng, đôi mắt tối thẫm như không thấy đáy.
Cẩn Tri chưa bao giờ bắt gặp anh như vậy nên không khỏi sững sờ.
Anh là một quân nhân đến từ hành tinh khác. Chẳng lẽ đây là trạng thái chiến đấu của anh?
Sau đó, quầng sáng lại xuất hiện, gương mặt và thân hình Ứng Hàn Thời lại trở nên mông lung. Anh đi đến bên tên tội phạm vừa nổ súng. Hắn sợ đến mức cứng đờ người. Ứng Hàn Thời giật khẩu súng, nhanh như chớp hạ gục hắn.
Tiếp theo, anh bẻ gãy đôi khẩu súng tựa như đang bẻ một miếng đậu phụ rồi ném xuống đất.
Cẩn Tri và Trang Xung chỉ biết tròn mắt theo dõi. Quầng sáng lại biến mất, Ứng Hàn Thởi đứng cách vài bước, ngẩng đầu nhìn họ. Vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ, không một chút thay đổi.
Anh sải bước dài đi đến chỗ hai người.
Cẩn Tri không rời mắt khỏi anh. Ứng Hàn Thời dừng bước, cúi xuống nhìn cô, miệng nở nụ cười dịu dàng:
"Tôi đã xử lý xong rồi."
Cẩn Tri cũng không nhịn được cười: ... Vâng.
Chẳng hiểu tại sao, bị anh nhìn đăm đăm, trong lòng cô dâng trào cảm giác ấm áp và mềm mại.
Anh... Cẩn Tri vừa định hỏi sao anh lại có mặt ở nơi này, Trang Xung đột nhiên mở miệng:
"Rốt cuộc anh có phải là con người không vậy?"
Ứng Hàn Thời quay sang Trang Xung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!