Trong con mắt nhiều người, Tạ Cẩn Tri người cũng như tên, là một cô gái thanh tú, trầm tính, có tri thức. Cô tốt nghiệp đại học danh tiếng Hoa Trung với thành tích xuất sắc. Từ khi tham gia công tác, cả ngày cô chỉ làm bạn với sách.
Bình thường, Cẩn Tri tương đối ít nói, không chủ động bắt chuyện, tạo lập quan hệ xã giao. Tuy nhiên, những người bạn thân như Nhiễm Dư biết rõ, an phận và trầm tĩnh chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Trên thực tế, cô bạo dạn, có chính kiến, thậm chí còn có chút nổi loạn và lòng hiếu kỳ mạnh mẽ.
Cô bạn Nhiễm Dư luôn gây ấn tượng là người năng nổ, tháo vát nhưng mỗi khi gặp phải chuyện cấp bách, cô luôn vô thức dựa dẫm vào Cẩn Tri.
Ví dụ như tối hôm nay, một phần do Nhiễm Dư nhờ giúp đỡ, một phần là bản thân muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì nên Cẩn Tri không hề do dự, đi thẳng vào tòa nhà tối đen.
Xung quanh rất yên tĩnh.
Tiếng mưa gió bị ngăn lại ở bên ngoài cửa sổ, tựa như cách cả thế giới. Hành lang được chiếu sáng chỉ có nhịp bước chân đều đều của Cẩn Tri. Cô đã lên đến tầng có khu lưu trữ thư tịch cổ. Cô đi rất chậm, tay nắm chặt đèn pin để đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra.
Tuy nhiên, cho tới thời điểm này, tất cả vẫn diễn ra bình thường.
(Thư tịch cổ: Sách vở thời xưa)
Cẩn Tri tiếp tục di chuyển từng bước về khu thư tịch cổ, đồng thời bật đèn dọc hành lang. Do quá tĩnh lặng nên những âm thanh cực khẽ cũng được khuếch đại lên, lọt vào tai cô rõ mồn một. Ví dụ, tiếng rì rì ở dây tóc bóng đèn, tiếng giọt nước rơi lộp bộp trên mái hiên ở đâu đó.
Những âm thanh này phảng phất khiến lòng người trở nên trống trải và cô liêu.
Cẩn Tri nhanh chóng đi đến cửa dẫn vào khu lưu trữ sách. Toàn bộ đèn ở hành lang đã được bật sáng nhưng bên trong vẫn tối om. Từng dãy giá sách xếp thẳng hàng ngay lối tựa như vô số con người vai kề vai đứng trong bóng đêm.
Cô ngẩng đầu, dõi mắt về phòng máy chủ.
Nơi đó cũng rất tối, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của cỗ máy và CPU nhấp nháy đèn đỏ báo hiệu vận hành hao năng lượng thấp. Trong khi đó, mọi màn hình máy tính trong thư viện đều đen sì. Tất cả đều không có dấu hiệu bất ổn nào.
Tạ Cẩn Tri quẹt thẻ.
Cánh cửa tự động mở ra, cô liền đi vào trong. Đầu tiên, cô bật hết công tắc đèn. Cả khu lưu trữ sách sáng trưng trong giây lát. Cẩn Tri ngó nghiêng rồi đi xuyên qua hai hàng giá sách, tới chỗ Nhiễm Dư bảo.
Vào giờ làm việc, thư viện cũng bật đèn nhưng có lẽ do bên ngoài quá tối nên lúc này, ánh đèn dường như sáng trắng hơn ban ngày. Xung quanh lại tĩnh lặng, không một bóng người nên tự nhiên Cẩn Tri có cảm giác không chân thực.
Đi hết hàng giá sách, Cẩn Tri bất giác ngây ra.
Mọi cửa sổ đều được đóng kín. Lẽ nào Nhiễm Dư nhớ nhầm? Nhưng hồi nãy nói chuyện điện thoại, cô ấy nhớ rất rõ, có mấy cửa sổ chưa đóng.
Cẩn Tri vô thức cúi xuống xem xét nền đất.
Sàn gỗ ở bên dưới cửa sổ không hề có dấu vết của nước mưa.
Chắc là Nhiễm Dư nhớ nhầm thật... Cẩn Tri đột nhiên cứng đờ người khi nhìn thấy nửa dấu chân ở bên cạnh giá sách. Vệt nước vẫn chưa khô, chứng tỏ vừa mới xuất hiện. Dấu chân có vết bùn đất, từ độ dài có thể đoán đây là giày của đàn ông.
Cẩn Tri lạnh toát sống lưng, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Vừa rồi khi đến thư viện, cô đã để ý xung quanh, biết chắc không có ai ở trong tòa nhà. Căn cứ vào vị trí của dấu chân, người đó có khả năng đột nhập từ cửa sổ.
Cẩn Tri nắm chặt đèn pin, bắt đầu soi từng hàng giá sách. Tuy nhiên, dù kiểm tra toàn bộ gian phòng, cô cũng không tìm thấy ai khác. Khi cô quay lại đầu bên này, dấu chân đã sắp khô, chỉ dính lại một chút dấu vết đất bùn.
Cẩn Tri quyết định tới phòng bảo vệ xem camera giám sát. Nhưng khi đến gần cửa ra vào, cô bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Cẩn Tri liền dừng bước, quay người ngó nghiêng xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường.
Cô nhìn chằm chằm vào góc tường bên phải cửa ra vào, nơi đó có hai chiếc xe đẩy. Bình thường, nếu phải vận chuyển nhiều sách, nhân viên thư viện sẽ dùng xe đẩy này. Đây là sản phẩm do các nghiên cứu sinh khoa Điều khiển tự động của trường đại học Giang thiết kế và chế tạo rồi tặng cho thư viện tỉnh.
Trên đầu tay nắm có lắp một màn hình điều khiển tinh thể lỏng nho nhỏ.
Về mặt lý thuyết, mấy chiếc xe đẩy có thể kết nối với hệ thống. Chỉ cần nhập lệnh theo quy trình, xe đẩy sẽ tự động vận chuyển sách đến địa điểm đã định. Điều này tương tự như robot dọn nhà của Cẩn Tri.
Tuy nhiên, việc tự động hóa trong văn phòng cần rất nhiều công tác chuẩn bị, trong khi chưa chắc đã đạt hiệu quả cao. Nhân viên thư viện nhanh chóng phát hiện, thời gian nhập lệnh để xe đẩy tự động vận hành còn lâu hơn thời gian đẩy xe theo kiểu thủ công.
Hơn nữa, thiết kế của nhóm nghiên cứu sinh vẫn chưa hoàn thiện, thường xảy ra sự cố... Thế là mọi người nhanh chóng bỏ qua phần máy móc tiên tiến, coi chúng chỉ là xe đẩy bình thường.
Tạ Cẩn Tri nhớ rõ, trước khi ra về, cô và Trang Xung đã đưa mấy chiếc xe tới khu chứa dụng cụ bên cửa sổ. Hơn nữa, cô là người cuối cùng rời khỏi cơ quan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!