Lúc hai người rời phòng, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh
đang chờ sẵn ở bên ngoài. Một điều bất ngờ là Cố Tế Sinh đã thay sang bộ đồ thể thao màu đen. Anh ta còn đeo một khẩu súng trông rất thô sơ, có
vẻ là súng tự tạo.
Nhiếp Sơ Hồng đứng cạnh, trên tay cầm cây gậy bóng
chày duy nhất của trường học. Anh vừa nhét cây gậy vào ba lô vừa lên
tiếng:
"Tôi đã nhờ dân làng trông nom bọn trẻ rồi. Bên công an cũng phải mất một khoảng thời gian mới tới nơi, chúng ta lên núi trước."
Cẩn Tri và Trang Xung gật đầu.
Nhiếp Sơ Hồng nhìn cô chăm chú:
"Lát nữa chẳng biết chúng ta sẽ gặp nguy hiểm gì. Em hãy theo sát tôi, đừng đi lung tung."
Cẩn Tri đáp khẽ: Vâng.
Bốn người xuất phát,
tiến về phía ngọn núi sừng sững nằm ở phía sau trường học. Bây giờ là
buổi sáng, ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống khu rừng. Cố Tế Sinh biết đường nên dẫn đầu, tiếp theo là Nhiếp Sơ Hồng, Cẩn Tri,
Trang Xung đi cuối cùng.
Khu vực rừng núi đi lại khó khăn, sau
một đoạn là không còn đường, chỉ có thể xác định phương hướng rồi vượt
qua chông gai tiến về phía trước. Cố Tế Sinh dẫn đầu, miệng không
ngừng làu bàu, cho thấy anh ta khá là bực bội. Những lúc như thế này,
Nhiếp Sơ Hồng mới thể hiện mặt đàn ông và tính quyết đoán của mình. Anh
đeo chiếc ba lô nặng nhất, mỗi khi gặp đoạn khó đi, anh đều xông lên
trước. Ví dụ, anh leo lên vách núi rồi kéo từng người lên theo. Đến chỗ
có con suối chảy xiết, anh liền xắn quần, kiểm tra mực nước nông sâu rồi giúp mọi người đi qua.
Cẩn Tri đi ngay sau Nhiếp Sơ Hồng. Bởi vì đá cuội dưới lòng suối rất trơn nên lúc gần lên bờ, cô trượt chân ngã
dúi dụi.
Nhiếp Sơ Hồng phản ứng nhanh như chớp, lập tức quay người kéo
cô. Kết quả, cả hai ngã nhào vào mỏm đá nhọn bên bờ suối.
Cẩn Tri ở trong lòng người đàn ông, tay anh vòng ra sau lưng cô làm đệm nên cô
không hề cảm thấy đau đớn. Anh kéo cô đứng thẳng người, mở miệng hỏi:
Em có sao không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!