Chương 24: Đụng đầu nơi ngõ hẹp

Trời còn chưa sáng hẳn, mỗi phiến lá trong rừng đều u ám và lạnh lẽo. Trên núi không có đường đi, con người phải gạt cây đạp cỏ mới có thể tiến về phía trước. Trong rừng thấp thoáng hai bóng hình, một cao một thấp.

Họ tỏ ra thận trọng, dù xung quanh hoang vắng, không một bóng người nhưng họ vẫn không bật đèn pin, chậm rãi tiến từng bước, tựa như đang lo sợ điều gì đó.

Đi một đoạn, người đàn ông cao hơn lên tiếng:

"Đậu Bì, bật đèn pin đi, dù sao cũng chẳng ai nhìn thấy chúng ta."

Điên à? Đậu Bì cất giọng bực bội:

"Người dân ở vùng núi vô cùng tinh tường. Nhỡ bị nhìn thấy, họ sẽ gọi công an cũng không biết chừng."

Người đàn ông cao hơn phản bác:

"Trên núi bây giờ làm gì có thợ săn? Bọn họ đều ra ngoài thành phố làm thuê cả rồi. Lúc đến đây, anh cũng thấy còn gì, trong làng chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ thôi."

Người đàn ông tên Đậu Bì gầm lên:

"Hà Bì, mày mau câm miệng cho tao."

Hà Bì lặng thinh. Hai người đi một đoạn, hắn không nhịn được lại lên tiếng:

"Tôi nghe nói... vùng núi này có ma đấy."

Đậu Bì không thể kiềm chế:

"Ma cái đầu mày ấy! Đi nhanh lên, ngày mai mà giao được chuyến hàng này cho Hắc Long là chúng ta có thể phè phỡn trong mấy năm tới."

Giọng nói của hắn vang vọng trong không gian, khiến mấy con chim nhỏ sợ hãi, bay vút lên trời cao. Hai người ngẩng đầu dõi theo chúng, không ai lên tiếng. Một lúc sau, Đậu Bì nghiến răng:

"Nhìn gì mà nhìn, đi thôi!"

Bọn họ nhanh chóng khuất bóng trong rừng cây.

Lúc này, bầu trời ở sau rặng núi đã để lộ tia sáng, thôn làng nằm dưới thung lũng vẫn đang ngủ say.

***

Ánh ban mai rọi vào ô cửa sổ, Cẩn Tri vươn vai cho đỡ mỏi. Bởi vì đang ở nhờ nhà người khác nên cô tự giác gấp chăn gọn gàng. Xong xuôi, cô bỗng dưng nhớ tới miếng đậu phụ vuông vắn mà Ứng Hàn Thời gấp cho mình.

Cô đẩy cửa đi ra ngoài, hít một hơi sâu.

Hôm qua đến đây lúc tối muộn nên chẳng nhìn rõ, bây giờ Cẩn Tri mới phát hiện, nơi này đẹp vô cùng. Dãy núi xanh ngắt vây quanh, đỉnh núi nhấp nhô, ruộng bậc thang đan xen. Phía xa xa là cánh đồng lúa xanh tươi và hoa cải vàng rộ, ngoài ra còn có các loại hoa rừng đủ màu sắc.

Trường học và những ngôi nhà dân điểm xuyết trong đó, khiến bức tranh càng giàu sức sống.

Đang lặng lẽ ngắm nhìn, Cẩn Tri chợt nghe thấy tiếng động phía sau. Cô quay đầu, phát hiện một thân nhìn nhỏ bé đang rụt về góc tường.

Cẩn Tri mỉm cười.

Biết đây là Tiểu Kiệt, cháu nội của thím Tôn, cô liền vẫy tay:

"Tiểu Kiệt, mau lại đây!"

Tiểu Kiệt vẫn bất động, đôi mắt trong veo nhìn cô với vẻ hiếu kỳ. Cẩn Tri không phải là người biết dỗ trẻ con nên thấy thằng bé e thẹn, cô chỉ cười cười, sau đó đi làm vệ sinh cá nhân.

Một lúc sau, cô lại nghe thấy tiếng động.

Khi cô quay đầu, Tiểu Kiệt nhanh chóng chào một câu: Em chào chị! rồi lại rụt đầu về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!