Bên ngoài mưa to gió lớn, mới là tầm xế chiều nhưng trời đã tối đen, bốn bề dường như chỉ có tiếng mưa rơi. Tạ Cẩn Tri và anh trai ngồi bên cửa sổ nhà hàng. Sau khi kể xong câu chuyện, cô cầm tách cà phê uống một ngụm, còn giáo sư Tạ trầm ngâm.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ, hỏi một câu chẳng ăn nhập:
"Cẩn Tri, đã mấy ngày liên tục mưa to như vậy rồi? Cẩn Tri hơi bất ngờ, nhưng vẫn trả lời:"Năm, sáu ngày ạ.
"Tạ Cẩn Hành nở nụ cười mà chỉ khi nào nhắc đến lĩnh vực nghiên cứu khoa học, mới xuất hiện trên gương mặt anh:"Chính xác hơn là bảy ngày. Ngày nào trời cũng mưa từ sáu đến tám giờ tối, lượng mưa từ hai mươi đến sáu mươi milimét.
Khu vực nội thành ở mức thấp nhất, trong khi ngoại thành đạt đến mức cao nhất.
"Cẩn Tri ngẩn người, không hiểu ý anh trai."Chắc em cũng biết.
"Tạ Cẩn Hành uống một hớp trà:"Thành phố Giang mùa này chẳng bao giờ có mưa lớn đến thế.
"Cẩn Tri vẫn im lặng, nhìn anh chằm chằm."Anh không thể nói rõ với em.
"Giáo sư Tạ tiếp tục lên tiếng:"Chỉ có thể cho em biết, Sở nghiên cứu của bọn anh và cơ quan nghiên cứu của nhiều quốc gia đang chế tạo một loại vũ khí thời tiết, với mục đích kiểm soát dòng khí lưu, lượng mưa, sấm chớp, gió bão của một khu vực trong thời gian ngắn.
Cẩn Tri không khỏi kinh ngạc. Ý của anh là, tình trạng mấy ngày mưa liên tiếp là do anh và các đồng nghiệp tạo thành? Cô chỉ biết công việc của anh trai liên quan đến lĩnh vực quân sự, hết sức bí mật, không ngờ lại gần với cuộc sống của người dân bình thường như vậy.
Nhưng tại sao anh lại tiết lộ điều này với cô?
Giáo sư Tạ từ tốn mở miệng:
"Anh chỉ muốn nói, trên đời này có những chuyện, người bình thường cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi, giống sự việc em từng gặp phải. Nhưng đúng là nó vẫn đang tồn tại, chỉ không được mọi người biết đến mà thôi."
Cẩn Tri gật đầu.
"Trí tuệ nhân tạo mà em đề cập cũng tương tự. Theo anh được biết, kết quả nghiên cứu mà các nước công khai chưa đạt đến trình độ như em nói. Trên thực tế, chúng ta cũng chẳng biết, liệu đã có ai làm được hay chưa.
Chắc em cũng từng nghe tin đồn, Mỹ đã bắt được phi thuyền của người ngoài hành tinh, nắm được kỹ thuật của họ nên trong lĩnh vực này, trình độ bỏ xa các nước khác. Tuy nhiên, chúng ta không thể biết, điều này có phải là sự thật hay không?
"Cẩn Tri chăm chú lắng nghe. Cô ngẫm nghĩ rồi lên tiếng:"Em hiểu. Thật ra, ý của anh là, ngành nghiên cứu khoa học đặc biệt giới quân sự tồn tại nhiều vấn đề phức tạp nên không thể dễ dàng đưa ra kết luận?
"Tạ Cẩn Hành mỉm cười:"Cũng có thể lý giải như vậy.
"Cẩn Tri có chút thất vọng:"Vì thế, vụ này sẽ mãi mãi là câu đố không có lời giải, đúng không ạ?Cũng không hẳn. Chuyên gia của trường đại học Giang mà Giám đốc cơ quan bọn em mời về có trình độ và tầm nhìn hạn hẹp, không được tiếp xúc với tài liệu mật. Khi nào em gửi cho anh dữ liệu cụ thể của hệ thống, anh sẽ nghĩ cách nhờ người tìm hiểu.
Tuy nhiên, em hãy chuẩn bị tâm lý, vì chưa chắc đã có kết quả.
"Cẩn Tri gật đầu. Trầm lặng trong giây lát, cô nói:"Kiểu gì em cũng muốn làm rõ.
"Đây là nhà hàng Pháp, bình thường khách không đông lắm, hôm nay trời mưa nên càng vắng vẻ. Trong nhà hàng vang lên tiếng nhạc Pháp du dương, bầu không khí hết sức ấm áp."Em hãy miêu tả cụ thể về người đàn ông đó đi.
"Tạ Cẩn Hành lên tiếng. Nhắc đến Ứng Hàn Thời, trong lòng Cẩn Tri xuất hiện một cảm giác rằng anh rất khác biệt. Có lẽ vì đôi mắt và khí chất của anh vô cùng sạch sẽ nên mỗi khi nhớ đến anh, cô tựa như nhìn thấy hồ nước trong veo, tĩnh lặng lấp lánh dưới ánh trăng."Anh ấy...
"Cẩn Tri mở miệng. Đúng lúc này, chuông gió treo ở cửa ra vào kêu leng keng, có người vừa đến, nhân viên phục vụ lập tức nghênh đón:"Hoan nghênh quý khách, có mấy người ạ?"
Cẩn Tri đưa mắt qua bên đó, liền nhìn thấy Ứng Hàn Thời. Hôm nay, anh mặc comple, bên trong vẫn là sơ mi trắng. Tay anh cầm chiếc ô dài màu đen, nước nhỏ tong tong. Đầu tóc anh cũng hơi ướt. Ứng Hàn Thời đưa chiếc ô cho nhân viên phục vụ. Tựa như có linh cảm, anh liền quay về phía Cẩn Tri.
Hai người chạm mắt nhau.
Tạ Cẩn Hành rất không nhạy bén về khoản quan sát sắc mặt người khác. Anh hỏi em gái bằng một giọng đầy nghi hoặc:
"Em làm sao thế? Tại sao chẳng nói gì cả? Anh chàng cứu em là người thế nào?"
Cẩn Tri định thần.
Cô để ý thấy ánh mắt Ứng Hàn Thời thấp thoáng ý cười ôn hòa, tựa như thay lời chào hỏi. Sau đó, anh đi theo nhân viên phục vụ tới một chiếc bàn cách chỗ cô khá xa rồi ngồi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!