Mãi tới mới hiểu được lí do tại sao Chung Nguyên lại tự nguyện cho tôi thời gian một tuần tự do để suy nghĩ, hóa ra là bởi vì anh ấy cần thời gian để chuẩn bị hôn lễ -.-!!
Tuy nói kết hôn trong một tuần thật quá gấp, nhưng công nhận hiệu quả của người này quá cao. Anh ấy xin nghỉ phép [đương nhiên cái công ty kia là công ty nhà, xin phép này nọ dễ như ăn kẹo], thuận tiện cũng xin cho tôi nghỉ, sau đó mỗi ngày tha lôi tôi bận rộn đủ thứ, còn có rất nhiều đội nhân mã hỗ trợ, một tuần sau, tôi mặc áo cưới trắng tinh, cùng ba bước đi trên thảm đỏ.
Ba tôi đặt tay tôi vào tay Chung Nguyên, mắt hoe đỏ dặn dò anh mấy câu đơn giản, tôi đứng bên nghe, không biết thế nào lại chảy nước mắt. Ba tôi là người làm nông bình thường, cũng như nhiều nông dân khác, chất phác hiền lành. Ba lại là người thành thật, cũng không nói nhiều, nhưng tính cách và cơ trí thật sự độc đáo, thế giới quan của tôi căn bản là hình thành dưới sự dạy dỗ của ông. Ba nói, con người cho dù thông minh mấy vẫn là kẻ ngốc, cái gì cũng là thứ yếu, quan trọng nhất là sống phải kiên định. Ba nói, mặc kệ trong tương lai trở thành người thế nào, con phải nhớ kĩ, tất cả mọi người đều bình đẳng, không ai giàu có mà hơn ai, không cần những lợi thế hẹp hòi đó. Ba nói, con người trưởng thành trong thất bại, thi không tốt không cần phải khóc nhè, con nhìn ba, vợ bỏ đi cũng không khóc. Ba còn nói, không cần quá nhớ ba, ba sống rất tốt, hi vọng con cũng sống tốt, đừng làm ba phải lo lắng … Ông chưa bao giờ nói với tôi: "Ba yêu con", chỉ vô cùng trìu mến gọi tôi "Nha đầu", nhưng tôi biết, tình yêu của ba dành cho tôi rất bao la, là tình yêu như núi cao bể rộng của người cha, lại mềm mại dịu dàng như dòng sông, tôi nghĩ, cả đời này cũng không thể báo đáp hết tình yêu mà ba dành cho tôi.
Ba nhìn thấy tôi khóc, khóe miệng cười cười, nói: "Nha đầu ngốc, khóc cái gì, đã lớn thế này rồi." Ông nói xong, xoay người đưa tay xoa xoa khóe mắt.
…
Hôn lễ tiến hành rất long trọng, cũng rất thành công, tôi phát hiện tự nhiên ở đâu nhày ra rất nhiều bạn của Chung Nguyên mà tôi không biết. So sánh lại, người bên nhà gái thì lại quá ít, nhưng không thiếu ai, bởi vì nhân duyên của ba tôi quả thực rất tốt, cả nhà Trương Tam bầu đoàn thê tử gì đều kéo tới, người trong thôn cũng đến rất nhiều, còn mang theo cả con nít, vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên còn có các bạn học. Sử Vân Hành dĩ nhiên cũng tới tham gia, nhưng do hôm nay người qua đường Ất là bạn chú rể, nên cô nàng cũng không tới nỗi không biết xấu hổ bám dính lấy hắn, cho nên hôm nay trông cô nàng đặc biệt dịu dàng nho nhã … Sử Tĩnh là hoa đồng (bé trai mặc áo đuôi tôm tung hoa), hôm nay nhìn rất đáng yêu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cứ nhăn nhăn, cũng chả biết là ai chọc gì nó đây.
Buổi tối lúc nháo động phòng, anh em của Chung Nguyên đều có mặt hết, chỉ có người qua đường Ất là không thấy đâu, bởi vì hắn là phụ rể luôn, cho nên không thấy hắn thực là làm người khác phải chú ý. Thế nên tôi vụng trộm chọt chọt Tiểu Nhị ngồi bên cạnh, hỏi nó coi người qua đường Ất bị làm sao. Kết quả Tiểu Nhị vẻ mặt khinh thường trả lời: "Hắn hả, uống say, bị Sử Vân Hành tha đi rồi."
Ak, Sử Vân Hành thiệt là khỏe mạnh a, người qua đường Ất cao 1m8, hơn nữa cũng không phải người gầy, một mình cô nàng mà tha nổi hắn sao …
Đang lúc tôi lo lắng không biết Vân Hành có đảm nhiệm nổi nhiệm vụ khó khăn này không thì Tiểu Nhị vuốt cằm, hề hề bổ sung thêm một câu: "Đến lúc đó Sử đại tiểu thư dùng chiêu hổ đói vồ mồi lao tới hắn, không sợ hắn không theo, ha ha!"
>< …
Mọi người náo loạn động phòng một lúc, Chung Nguyên liền cười tủm tỉm đuổi hết đi, thuận tay còn khóa cửa rất kĩ. Sau đó anh xoay người lại, nhàn nhã dựa vào cửa, nửa cười nửa không nhìn tôi.
Tôi lập tức trở nên hồi hộp, lắp bắp hỏi: "Bây … bây giờ làm gì?"
Chung Nguyên vừa tháo cà vạt vừa nhìn tôi chằm chằm, cười nói: "Em nói xem?"
Ak … tôi đột nhiên phát hiện ra mình đã hỏi một câu thừa hết sức, mặt đỏ lên, xách váy chạy te te vào phòng ngủ: "Em muốn thay đồ, tắm rửa."
Nhưng tiếp theo tôi đụng phải một vấn đề rất khó khăn: không thể cởi váy cưới ra được.
Bộ váy cưới này nghe nói là Chung Nguyên đặt riêng từ nửa năm trước, có cái tên rất đặc biệt, thiết kế cũng đặc biệt nốt. Lúc mặc vào là mấy đứa kia giúp tôi mặc, nhớ là tụi nó có kéo khóa nào đó trên lưng, nhưng sao bây giờ sờ hoài không thấy đâu. Tôi đứng trước gương, cong người sờ sờ sau lưng, rối tới nỗi toát mồ hôi, cho nên Chung Nguyên đẩy cửa đi vào tôi cũng không biết, mãi đến khi anh ấy đi tới sau lưng, dễ dàng giúp tôi cởi khóa kéo.
Chung Nguyên hôn lên gáy tôi, khẽ cười bên tai: "Vẫn ngốc như thế." Giọng nói trầm thấp mê hoặc, tôi nhất thời hoảng hốt.
Tiếp đó, Chung Nguyên chậm rãi cởi áo cưới của tôi ra.
Đột nhiên cảm giác mát mẻ làm đầu óc tôi tỉnh ra, tôi cuống quýt xoay người tựa vào gương, hai tay giơ lên che trước ngực: "Anh, anh, anh … em, em …" Thực ra tôi không phải là bài xích tẩy chay chuyện động phòng, chỉ là … Khụ khụ, lần đầu tiên mà, ai mà không khẩn trương sợ hãi chứ …
Chung Nguyên tiến lên từng bước, nắm hai tay tôi, ánh mắt của anh lúc này sáng tới dọa người: "Đầu gỗ, em còn muốn anh phải chờ bao lâu nữa?"
Tôi dở khóc dở cười: "Em muốn tắm mà …"
Một câu chưa nói hết, Chung Nguyên đột nhiên bế bổng tôi lên, cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian hết mức, nói: "Vừa hay, anh cũng muốn tắm."
Tôi: "…"
Chung Nguyên ôm tôi vào phòng tắm, vặn nước ra, cởi hết váy áo trên người tôi rồi đặt vào trong bồn tắm lớn. Tôi lui tít vào trong góc, chả có tâm trạng đâu mà tắm rửa với kì cọ.
Tên Chung Nguyên đáng ghét còn sợ chưa đủ kích thích, bắt đầu tự cởi quần áo. Đầu tiên là áo sơ mi, cởi từng nút từng nút một, lộ ra phần ngực, rồi bụng … còn có xương quai xanh rất mê người. Anh cởi nhanh dã man, lại không hề bối rối, từ đây có thể thấy được xét về tâm lí thì thằng cha này gan bự hơn tôi nhiều. Tiếp theo là cởi tất và quần, nhanh chóng anh đã vứt chúng sang một bên. Chân gì mà dài thẳng tắp, cơ thể cân xứng rắn chắn, hẳn nào trước giờ cứ hễ anh chạy là tôi không đuổi kịp.
Ây chà, chỉ còn mỗi cái quần bé bé mà quan trọng thôi.
Tôi ngừng thờ, mở to hai mắt nhìn, tranh thủ không bỏ lỡ một động tác nào. Nói thật, tôi thực sự rất tò mò a, dù sao có người có cái nọ cái kia, mà tôi đâu có đâu …
Chung Nguyên cười mê hoặc, chậm rãi cởi bỏ thứ cuối cùng kia.
Chậc chậc, cấu tạo của đàn ông đúng là không giống với phụ nữ nha, không giống tí nào … Tôi đang nghiêng đầu suy nghĩ thắc mắc, thình lình ngẩng đầu lên, phát hiện Chung Nguyên đang nhìn tôi chăm chú, trong ánh mắt thấy rõ ngọn lửa đang bừng cháy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!