Chương 46: (Vô Đề)

Tôi và Chung Nguyên cứ đứng ôm nhau như vậy, cả chục phút sau, Chung Nguyên buông ra, nói: "Anh phải đi rồi."

"Đi..?" Nhanh như vậy ư?

Chung Nguyên véo mũi tôi, cười nói: "Không nỡ hả?"

Tôi cúi đầu, không nói gì.

"Anh cũng không muốn đi, nhưng đã mua vé bay buổi chiều, nếu không về thì ông cụ ở nhà sẽ lột da anh mất." Chung Nguyên nói xong, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

Cái người được gọi là ông cụ chắc là ông nội của Chung Nguyên, nhưng tôi có chỗ không hiểu, hỏi: "Vậy trước đó anh không về nhà à?"

Chung Nguyên: "Mấy hôm trước đi Pháp, sáng nay mới bay về nè."

Tôi: "Ak, sau đó liền tới đây?"

Chung Nguyên cười cười: "Uh"

Tôi: "Anh hành hạ thân xác mười mấy giờ bay chỉ để nhìn thấy em thôi sao?"

Chung Nguyên cười ấm áp: "Uh."

Hốc mắt tôi đột nhiên nóng lên, khịt mũi, nói: "Chung Nguyên à, sao anh khờ quá đi."

Chung Nguyên ôm tôi, buồn cười nói: "Anh biết mà."

Tôi tiễn Chung Nguyên ra cửa, bọn nhóc chơi đùa trước sân đã đi cả. Trước cửa một chiếc xe thể thao đen tuyền, nhưng cốp xe lại bị mở toanh ra, đủ thứ lỉnh kỉnh, nhìn có chút mắc cười.

Tôi gõ vào cửa kính xe, hỏi: "Anh lấy đâu ra vậy?"

Chung Nguyên: "Mượn thôi."

Lực chú ý của tôi lại bị hấp dẫn vào hiệu xe, những nhãn hiệu nổi tiếng tôi biết không nhiều, cái này còn chưa bao giờ thấy qua, tò mò hỏi: "Đây là xe hiệu gì?"

Chung Nguyên: "Lexus" [*]

"À, chưa từng nghe qua" Tôi gãi gãi đầu, nói thêm: "Uhm, đi đường cẩn thận."

"Uh" Chung Nguyên gật gật đầu, nhưng không hề nhúc nhích, cứ lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi hơi ngượng, ánh mắt mơ hồ nói: "Anh còn không đi đi."

Chung Nguyên cho tay vào túi tìm, lấy ra một cái bình nhỏ, nhét vào tay tôi."

Chiếc bình vẫn còn mang hơi ấm cơ thể, thật ấm áp, tôi nắm chặt hỏi: "Đây là gì vậy? Nước sơn móng tay à?"

Chung Nguyên cười cười, đáp: "Nước hoa."

Tôi mở bàn tay ra, nhìn chai nước hoa, màu hồng nhạt, thiết kế rất tinh xảo, trên mặt đề chữ gì đó tôi không biết – toàn là tiếng Pháp.

Tôi chỉ vào hai chữ lớn nhất trên chai, hỏi: "Chữ này nghĩa là gì?"

Chung Nguyên nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, đáp: "Mối tình đầu."

Tôi ngượng ngùng cúi đầu, im lặng mãi mới nói được: "Uhm … tuy là em không thích nước hoa, nhưng em thích cái này."

Chung Nguyên ôm tôi, cúi đầu cười bên tai tôi: "Thích là tốt rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!