Chương 567: Thiên Tượng

"A..." Liễu Tự Diêu hít một lạnh, đưa tay che má: "Ngươi thương đến mức mà tay vẫn còn mạnh như ?"

"Ngươi cũng ... khụ khụ khụ... khụ khụ... thương... khụ khụ..."

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Liễu Tự Diêu khẽ : "Từ Kim Đan tấn thăng Nguyên Anh, mà chịu đến chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp, bên ngoài giờ đang bàn tán xem ngươi chuyện gì khiến trời  phẫn nộ đấy."

"Ta !" Sở Lạc nhíu mày, chằm chằm .

"Ta ngươi ," Liễu Tự Diêu vẫn tiếp lời, "mà trong tu chân giới cũng sẽ ngươi điều gì nghịch thiên diệt địa cả. Bởi vì ngươi thiên tượng kết , mà thiên tượng của ngươi, chính là cơn mưa ."

Ánh mắt Sở Lạc chợt hiện thêm vài phần nghi hoặc.

"Đệ tử của Thượng Vi Tông rải rác khắp nơi đều truyền tin về, những vùng tử địa do khí tức của Thần Ma Cảnh gây nên, cơn mưa hôm qua đều bắt đầu khôi phục sinh cơ. Những nơi tử địa mới hình thành lâu thậm chí trở như , còn tái hiện linh khí nữa."

"Ngay cả những nơi tình hình nghiêm trọng hơn, vốn xuất hiện sinh vật của quỷ cảnh cũng chịu ảnh hưởng, một sinh vật tiêu trừ. Tuy rằng qua đổi nhiều, nhưng giúp chúng tranh thủ thêm ít thời gian để ngăn những nơi đó triệt để trở thành một phần của Thần Ma Cảnh."

"Hơn nữa, chỉ riêng trong tu chân giới."

"Cơn mưa còn kéo dài đến cả ma giới và yêu giới, tử địa ở những nơi cũng ảnh hưởng."

"So với những thiên tượng chỉ thể , thiên tượng kết của ngươi, Sở Lạc, là một hy vọng chân thực cho bộ tu chân giới."

Nghe đến đây, tay Sở Lạc siết chặt lấy cánh tay , trong mắt dần thoát khỏi vẻ trống rỗng.

"Ngươi... ngươi thật ?"

Liễu Tự Diêu nhoẻn : "Gạt ngươi là chó."

Sở Lạc "phụt" tiếng, khoé mắt bắt đầu mờ vì nước mắt.

"Ngươi thật sự gạt chứ?"

"Ta thề độc như mà ngươi còn tin?"

"Bởi vì là ngươi nên mới tin."

"Được thôi, đưa ngươi đến xem vùng tử địa gần Lăng Vân Tông, ? Lát nữa nếu thể ngươi vỡ vụn thật, còn vẽ thêm cái xe để đẩy ngươi ?"

"Đừng đụng , đau, đau, đau ——"

Sở Lạc một lúc, khi bình trở thì chậm rãi ngẩng đầu cơn mưa vẫn đang rơi trung, khẽ lẩm bẩm: "Đáng giá."

Trong những ngày bế quan dưỡng thương và củng cố tu vi, tâm trạng của Sở Lạc , nên hồi phục cũng nhanh, chỉ hai ba ngày là thể xuống giường.

Mà cơn mưa thể khiến tử địa hồi sinh vẫn còn tiếp tục rơi, dù rằng mưa nhỏ nhiều, và dường như sắp tạnh .

Ngay khi thể xuống giường, Sở Lạc lập tức chạy đến bên cửa sổ. Nàng đưa tay ngoài, để mặc cho những hạt mưa đập lòng bàn tay .

So với nàng, bên ngoài còn phấn khích hơn. Có Thượng Vi Tông thúc đẩy, tin tức lan truyền cực nhanh, đến lúc trở nên thần kỳ khó tin.

"Cam lộ trời ban a——" Trên đường phố, ít tu sĩ thậm chí thu hồi cả chân khí hộ thể, cứ thế giữa trời mưa bao nhiêu canh giờ .

"Họ đang gì ?"

"Không nữa, che ô?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!