Bốn phía yên tĩnh lạ thường, không có tiếng gào khóc thảm thiết của ác hồn, như thể tất cả sự quỷ dị của Hoàng Tuyền Cốc đều biến mất khỏi nơi này.
Sở Lạc từng bước tiến về phía trước, bỗng nhiên nàng nhìn thấy trong ánh trăng sáng ngời, có một bóng người khoác áo trắng tinh tươm.
"Có người đang ngồi ở đó sao?" Trong lòng Sở Lạc khẽ run lên.
Đáng lẽ ra đây phải là một chuyện quỷ dị, nhưng kỳ lạ là nàng không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
Tiến lại gần hơn, nàng mới thấy rõ dáng vẻ của người kia—một nam tử bạch y, thân ảnh dưới ánh trăng dường như hơi trong suốt.
Làn gió đêm khẽ thổi qua, bóng cây lay động, nhưng dưới chân người nọ lại không có bóng.
"Là hồn phách sao…" Sở Lạc thì thào.
Nhìn thấy hồn phách ở Hoàng Tuyền Cốc chẳng có gì lạ, nhưng nam tử bạch y này lại có điều khác biệt.
Hắn không phải oán hồn, nhưng nếu nói là hồn phách bình thường, thì e rằng đó là một sự báng bổ với khí chất tiên nhã quanh thân hắn.
Một người như vậy… sao lại xuất hiện ở Hoàng Tuyền Cốc?
Ngay khi Sở Lạc càng lúc càng đến gần, nam tử đang ngắm nhìn mặt nước lấp lánh bỗng quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía nàng.
Không có chút kinh ngạc hay bài xích, ngược lại, hắn khẽ cong mắt, mỉm cười với nàng.
"Trời ơi, đẹp quá đi mất."
Sở Lạc không nhịn được mà tán thán trong lòng. Chỉ vì dung mạo người này thực sự xuất chúng đến mức kinh diễm.
Kiếp trước nàng từng thấy không ít "tiểu thịt tươi" trên mạng, nhưng không một ai có thể sánh bằng nam tử trước mắt. Hắn giống như bước ra từ trong tranh vẽ, tựa thần tiên không thuộc về cõi trần thế này.
Ánh trăng phủ lên thân ảnh trong suốt mờ ảo của hắn, phản chiếu một lớp sáng trắng nhu hòa, khiến cả người toát lên một vẻ thanh tao thoát tục. Hắn vương vấn chút hơi thở nhân gian, nhưng lại thánh khiết như vầng trăng trên cao, không thể mạo phạm.
Nam tử bạch y dường như nhận ra nàng.
"Ngươi là… Sở Lạc?"
Giọng nói thanh khiết, đôi mắt mang theo ý cười, tựa như một hồ nước xuân ấm áp.
Sở Lạc còn đang vắt óc suy nghĩ xem nên chào hỏi mỹ nam thế nào, thì bỗng nhiên, trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống:
[Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ ẩn—Bái kiến sư tổ.]
Ngay khi âm thanh đó rơi xuống, cơ thể của Sở Lạc phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc, "phịch" một tiếng, quỳ thẳng xuống trước mặt nam tử bạch y.
"Sư tổ! Bái… bái kiến sư tổ!"
Bạch Thanh Ngô nở nụ cười, ánh mắt cong lên càng thêm dịu dàng.
"Không cần quá câu nệ lễ tiết. Mọi chuyện trong cốc, ta đều nhìn thấy. Nói đến cũng lạ, ta vẫn luôn dõi theo ngày con bái nhập sư môn."
Một quả b.o. m nặng ký khác lại nổ tung trong đầu Sở Lạc.
"Ta… ta… hình như còn chưa dập đầu trước sư tôn nữa…"
"Lễ nghi thế tục rườm rà nhàm chán, tên của con đã được ghi vào Lăng Vân Tông. Đệ tử tông môn được ghi danh trong Kim Sách, chữ chu sa đề lên, trên thông Thiên giới, dưới đạt Địa phủ. Một khi nhập vào dòng Thiên tự nhất mạch, thần quỷ đều biết đến."
"Như vậy không được, thế nào ta cũng phải bái lạy sư tổ một cái."
Đầu óc Sở Lạc đã tỉnh táo hơn một chút, nhiệm vụ này không thể không làm!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!