Chương 3: (Vô Đề)

Một đêm này, đối với người nhà Tử tước, vô cùng khó khăn.

Những người phụ nữ thay quần áo tơ lụa đầy màu sắc bằng quần áo lụa mỏng màu đen, bịt một chiếc khăn che mặt màu đen.

Bọn họ ngồi bên lò sưởi âm tường, khóc lóc thương tâm.

Tử tước phu nhân gào khóc cả đêm, cũng mắng con dâu của mình.

"Cô là đồ vô tích sự! Ngay cả con trai cũng chưa sinh cho William, tôi thật hối hận đã để nó lấy cô làm vợ."

Helena khinh miệt cười cười. "Thời điểm bà nhận lấy đồ cưới của tôi sao không nói tôi vô tích sự? Chẳng qua cũng là cưới tôi vì tiền thôi. Nói đến tiền, mấy năm nay tôi cũng không có bạc đãi các người, đồ ăn đồ dùng của các người đều là quà cưới của tôi.

Trang viên các người đã sớm nợ nần chồng chất, để xem các người còn sống xa xỉ được đến lúc nào!Cô nói vậy là có ý gì?Có ý gì? Hiện tại tôi đã là quả phụ, lại không có con, cũng không có danh hiệu phu nhân Tử tước, tôi còn ở lại chỗ này làm gì?

Đương nhiên là mang theo đồ cưới của tôi mà về nhà rồi.Cô! Cô không có quyền làm như vậy!Quyền? Tôi đương nhiên có quyền làm vậy, hơn nữa là quyền lợi pháp luật mang đến cho tôi.

"Helena mỉm cười đứng dậy, nói với mọi người."Thời gian không còn sớm, các vị, sớm nghỉ ngơi đi, ngày hôm sau còn phải chuẩn bị tang lễ nữa.

"Sau khi Helena rời khỏi phòng, Tử tước phu nhân lớn tiếng mắng."Nó là đồ *** phụ, đồ đàn bàn thấp hèn! Nó không thể mang tài sản chúng ta đi! Nó không thể!Mẹ ơi, bình tĩnh chút đi."

Cô ba Catherine ngồi bên người phu nhân, an ủi bà ta, nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt cho phu nhân Tử tước đang thở hồng hộc.

Catherine là một người đẹp hiếm có, cô thích mang tóc giả màu vàng kim, càng làm nổi bật da thịt trắng nõn và đôi mắt xanh nhạt của cô. Cô chỉ mới có 16 tuổi, nhưng đã có nét trưởng thành duyên dáng yêu kiều.

Tử tước phu nhân vừa khóc vừa nói.

"Vậy phải làm thế nào đây? Các con nói phải làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ phá sản, hơn nữa không có người thừa kế, tước vị của cha con cũng sẽ bị một người ngoài kế thừa. Đến ngày cha các con mất đi, chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi nơi này."

Tử tước Bruce nói.

"Đừng có bi quan như vậy, dựa theo lệ cũ, để hắn cưới Margaret hoặc là Catherine, để con gái chúng ta trở thành nữ chủ nhân của trang viên Momon không được sao? Theo tôi biết, hắn làm nghề kinh doanh, hẳn sẽ rất giàu có."

"Đừng mà! Cha ơi, con không muốn gả cho hắn! Cái tên xấu xí lưng còng kia!" Cô hai Margaret nhảy dựng lên đầu tiên, kịch liệt phản đối.

"Con muốn tự lựa chọn chồng cho mình!"

So với cô ba Catherine, dáng vẻ cô hai Margaret còn xinh đẹp hơn, có điều tính cách không được ổn trọng như Catherine. Cô ta phi thường ngạo mạn, luôn luôn vênh mặt hất hàm sai khiến.

Tử tước Bruce nói. "Con muốn tự mình chọn chồng? Nếu có nhà quý tộc có tiền có thế đồng ý lấy con, cha lập tức gả con ra ngoài.

Nhưng thật đáng tiếc, xét việc chị dâu có tiền của con sắp rời đi, cha sợ ngay cả một ngàn bảng đồ cưới cũng không có, con cho rằng dưới tình huống này còn có quý tộc nào đồng ý lấy con sao?A! Trời ơi! Trời ơi!

"Margaret lớn tiếng hét rầm."Cha sẽ viết thư bảo hắn đến bây giờ.Tử tước nói:Các con chuẩn bị mọi chuyện cho tốt, nghênh đón hắn."

Trận tuyết đầu mùa của mùa đông này đã bắt đầu hạ xuống vào đêm qua.

Đêm khuya, nằm trên giường, không khí lạnh lẽo vây quanh tôi, cho nên tôi vẫn cứ thao thức khó ngủ được.

Hai chân của tôi vẫn luôn cóng buốt, không cách nào cảm thấy ấm áp, điều này làm cho tôi nghĩ đến một ngày mùa đông trốn chạy kia…

Sáng sớm, tôi bừng tỉnh trong tiếng chuông dồn dập, một ngày làm việc của tôi lại bắt đầu.

Dựa theo mệnh lệnh của quản gia Aaron, tôi đến chuồng ngựa thông báo cho nhóm chăn ngựa.

"Một lát nữa ngài Tử tước sẽ ra ngoài, lập tức chuẩn bị xe ngựa."

Trang viên Momon có xây dựng một chuồng ngựa vô cùng kiên cố, nơi này nuôi hàng chục con ngựa thuỷ tổ ưu tú đến từ thảo nguyên phương đông, dùng cho các chủ nhân tản bộ hoặc săn thú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!