Nam tước giơ tay, bối rối đi qua đi lại.
"Từ lúc cậu mạo hiểm chăm sóc tôi, tôi vẫn luôn nhớ đến cậu."
"Tôi đã cẩn thận suy xét việc cậu đối xử với phu nhân Sherry… Điều này chỉ có thể đổ lỗi cho cách giáo dục và thân phận của cậu. Cậu xuất thân hèn mọn, quen nịnh nọt không phải là lỗi của cậu.
Tôi có thể tha thứ cho tất cả hành vi sai trái đó của cậu, chỉ cần sau này cậu thận trọng từ lời nói đến việc làm.Tôi phải trơ trẽn thừa nhận rằng tôi có tình cảm nhung nhớ với cậu. Từ lúc rời khỏi trang viên Momon… Dường như mỗi ngày tôi đều nhớ đến cậu… Tôi không phải cố ý lạnh nhạt với cậu, tôi sớm đã suy nghĩ kỹ, muốn dẫn cậu đến trang viên của tôi.
Vì vậy lúc Tử tước mượn tiền tôi, tôi đã thuận theo đó mà đưa ra yêu cầu.Bởi vì thân phận chúng ta khác nhau, hơn nữa cũng không hiểu biết lẫn nhau, cho nên tôi không thể chấp nhận cậu một cách dễ dàng. Sau khi cậu đến trang viên của tôi, tôi cũng luôn làm ngơ cậu, bởi vì tôi nghĩ rằng cậu muốn quyến rũ và lấy lòng tôi xuất phát từ lòng tham quyền quý.
Cho đến hôm nay cậu lại mạo hiểm tính mạng để cứu tôi, tôi… Tôi thật xin lỗi vì trước đây đã phụ bạc tình nghĩa của cậu.
"Nói xong lời này, Nam tước thở dài một cái, sau đó hắn trịnh trọng nhìn về phía tôi, ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, bóng dáng của tôi hằn sâu trong đôi mắt màu nâu đó. Tôi nghe được giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn. Hắn nói."Tôi… Tôi chấp nhận cậu… Cậu không nên làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa…"
Tôi cảm thấy mình im lặng gần nửa thế kỷ.
Tuy đã sớm biết Nam tước có tâm tư với tôi, nhưng được thổ lộ như vậy vẫn là lần đầu tiên, hơi có chút chút cảm động, nhưng mà…
Tôi không biết trước đây Nam tước có từng theo đuổi người khác hay không. Nhưng nếu có, mà hắn lại dùng tư thế cao cao tại thượng như vậy thổ lộ, ước chừng sẽ không có khả năng thành công.
"Thưa ngài, có một việc tôi cần phải giải thích với ngài." Tôi nhìn vào mắt của hắn, nói.
"Tôi vô cùng tôn kính ngài, dù là việc chăm sóc ngài hay cứu ngài, đều xuất phát từ lòng kính trọng của tôi đối với ngài. Nhưng sự tôn kính này vẫn chưa bao giờ hàm chứa bất cứ… tình cảm đặc biệt nào."
Nam tước ngây ngẩn cả người, đôi mắt màu nâu của hắn không hề chớp, sắc mặt cũng bỗng nhiên thay đổi.
Tôi thật sự không có cách nào đối mặt với ánh mắt của Nam tước, đành phải hạ mắt xuống, sau đó tôi nghe được hô hấp càng lúc càng dồn dập của Nam tước. Hắn tựa hồ cười lạnh hai tiếng, sau đó đi đến trước mặt của tôi.
"Chỉ mong đây không phải là cậu giả vờ rụt rè e lệ, hoặc là thủ đoạn đùa giỡn gì. Nếu là vậy, tôi phải nhắc nhở cậu, điều này làm cho tôi rất tức giận."
Tôi trầm mặc, không trả lời.
Nam tước Oscar càng tức giận hơn, giận đến nóng nảy, qua nửa ngày cũng không nói ra được một câu. Cuối cùng hắn lớn tiếng chất vấn tôi.
"Nếu cậu không có tình cảm đó, tại sao phải làm ra những hành động mập mờ ấy?"
Tôi yên lặng than thở trong lòng, quả thật là như lời hắn nói, tôi biết rõ ràng hắn có cảm tình với tôi, lại vẫn làm ra những hành động không hợp với thân phận mình. Nhất là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi nằm trên giường ôm chầm Nam tước bị bệnh.
Hành động này thật sự rất mập mờ, cũng khó trách Nam tước sẽ hiểu lầm tôi đang quyến rũ hắn.
Tôi chỉ là đơn thuần muốn đối xử tốt với hắn mà thôi, đương nhiên tôi cũng không để ý đến việc thoả mãn dục vọng cho Nam tước. Đàn ông yêu nhau tuy được giữ kín như bưng, nhưng trong giới quý tộc cũng không hiếm thấy.
Nếu Nam tước có ý định này, cho dù hắn đề xuất bất cứ yêu cầu gì, tôi vẫn luôn muốn bù đắp cho hắn nên chắc chắn sẽ không chối từ.
Nhưng thật sự có thể chứ?
Tôi tự hỏi, nếu lúc này Catherine nói cho tôi biết, cô hối hận về những việc đã làm với tôi vào kiếp trước, muốn gả cho tôi để đền bù tôi, tôi còn có thể chấp nhận cô ta sao?
Không, tuyệt đối sẽ không, tôi chẳng những sẽ không chấp nhận, ngược lại còn cảm thấy rất ghê tởm.
Nam tước sở dĩ đồng ý yêu một người ích kỷ hèn hạ như tôi, là bởi vì hắn không hiểu tôi. Hắn chỉ nảy sinh tình cảm với tôi từ những việc nhỏ mà tôi làm, và với vẻ ngoài anh tuấn của tôi mà thôi. Nếu hắn cũng chết đi sống lại, vậy lúc này hắn phải đối xử với tôi thế nào đây?
Có phải sẽ giống như tôi oán hận gia đình Bruce, muốn giết tôi để báo thù rửa hận.
Lương tâm khiển trách tôi, tôi vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn hắn, tôi nghe được chính mình nói. Tôi rất xin lỗi.
"Như vậy là cậu cố ý, cậu thấy tôi vốn thích đàn ông nên muốn hấp dẫn tôi để đạt được lợi ích. Nhưng khi tôi ngã bài với cậu thì cậu lại không cách nào chấp nhận đàn ông được, tôi nói đúng không?"
Tôi không phản bác bất cứ câu gì của Nam tước, cho dù hắn nghĩ tôi hèn hạ và ghê tởm đến mức nào, đều sẽ không thể tưởng tượng ra được tôi còn hèn hạ và ghê tởm hơn so với như vậy vô số lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!