Chương 17: (Vô Đề)

Sáng sớm, một tiếng chuông vang lên từ phòng ngài Nam tước. Tôi nhanh chóng rời khỏi bàn ăn, pha một bình hồng trà ấm áp rồi mang đến phòng ngủ Nam tước ở lầu hai.

Bình thường Nam tước sẽ uống một ly trà trước khi xuống giường, sau khi hắn rời giường thì tôi sẽ hầu hạ hắn mặc quần áo.

Đây thật sự là một quá trình xấu hổ, Billy nói cho tôi biết, ngoại trừ áo khoác, Nam tước không hề yêu cầu người khác hầu hạ hắn thay quần áo. Nhưng mà hiện tại, Nam tước đã cởi áo khoác, trần như nhộng đứng trước mặt tôi.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên hầu hạ hắn như vậy, hắn đột nhiên hỏi tôi. Cậu có thấy không?

Tôi đỏ mặt, cầm quần áo sững sờ tại chỗ, đây là hỏi cái gì? Nhìn thấy cái gì? Hắn muốn cho tôi xem cái gì?

Cũng có lẽ mặt tôi đỏ rất rõ ràng, một lát sau mặt Nam tước cũng đỏ bừng, hắn ho khan một tiếng rồi nói.

"Không… À… Cậu có thấy lưng của tôi không?"

Lúc này tôi mới ý thức được, Nam tước hỏi tôi về chiếc lưng còng của hắn.

Nam tước là một người trẻ tuổi cao ráo, đáng tiếc sống lưng hắn bị còng, không quá mức nghiêm trọng nhưng vừa nhìn cũng có thể nhận ra ngay. Vẻ ngoài xinh đẹp có vai trò rất quan trọng trong xã hội quý tộc, bề ngoài của Nam tước chắc chắn khiến hắn bị xem thường và khinh bỉ rất nhiều.

Tôi không biết vì sao Nam tước lại bỗng nhiên hỏi tôi như vậy, bởi vì kiếp trước hắn chưa bao giờ hỏi tôi về điều này.

Tôi ấp úng trả lời.

"Vâng… Đúng vậy, thưa ngài… Này… Là…"

Nam tước cười cười, không nói gì thêm, chỉ vươn hai tay ra với tôi.

Tôi sửng sốt trong chốc lát mới kịp phản ứng, vội vàng mở quần áo trong tay ra, mặc vào giúp hắn.

Quần áo lót của các quý ông đều được chế tạo từ vải bông hoặc tơ lụa, đều là màu trắng, dài quá đầu gối, tay áo chỉ dùng dây ren để tạo kiểu tay áo phồng. Quần bó sát người, tất trắng mang bên ngoài. Cuối cùng sẽ mặc dây lưng, áo vest, áo khoác.

Kéo dây ren từ cổ áo và cổ tay ra ngoài, chỉnh sửa gọn gàng, dùng một cây cọ nhỏ để làm phẳng áo và phủi bụi trên vai, cuối cùng mang nhẫn, vòng cổ vào, một vị quý ông mới có thể xem như ra lò thành công.

Từ đó về sau, mỗi ngày tôi đều hầu hạ nam tước thay quần áo.

Nam tước cũng không phải không xấu hổ, lúc tôi giúp hắn mặc quần, hô hấp của hắn sẽ thường xuyên trở nên dồn dập, đồng thời sắc mặt đỏ ửng.

Mà tôi còn xấu hổ gấp bội, bởi vì kiếp trước Nam tước chưa bao giờ làm như vậy, cho dù trần trụi gặp tôi, biểu hiện của hắn cũng đều vô cùng bình tĩnh, sẽ không dị thường như vậy.

Thời gian ở chung tăng lên, tôi bắt đầu nhận ra, có lẽ tôi chưa bao giờ hiểu được con người này. Kiếp trước tôi khinh thường không muốn tìm hiểu về hắn, hoặc đúng hơn là Nam tước cũng chưa bao giờ biểu lộ chính mình trước mặt tôi.

Sau đó, tôi biết được câu chuyện của Nam tước từ những chuyện linh tinh của người hầu.

Cha của Nam tước, cũng là em trai Tử tước Bruce, bởi vì là con thứ trong gia đình quý tộc, ông ấy chẳng những không được kế thừa tước vị, còn bị anh trai đuổi khỏi trang viên, thậm chí không có được 1 xu tài sản nào.

Nhưng cha của Nam tước vô cùng mạnh mẽ, ông đi theo hải quân ra biển, làm một thuỷ thủ trong đoàn. Dựa vào thân phận quý tộc và sự chiến đấu hùng dũng, ông đạt được vô số chiến công. Cuối cùng bằng một chiến dịch ở Pháp, ông được phong làm Nam tước.

Sau đó, ông lấy một người phụ nữ quý tộc làm vợ, rồi sinh ra Oscar.

Đáng tiếc vị Nam tước này cảm thấy bất an với cuộc sống yên tĩnh, ông vẫn ra biển với hạm đội, hằng năm cũng không trở về nhà. Vì thế vợ ông ở nhà bắt đầu cảm thấy cô đơn, yêu đương vụng trộm với đàn ông bên ngoài. Bà không quan tâm đến Oscar, bà yêu thích những buổi dạ tiệc hơn là con trai của mình.

Cho dù con trai mắc bệnh bà cũng không quan tâm. Mà chính căn bệnh nghiêm trọng lúc Oscar còn nhỏ đã để lại di chứng dị tật cả đời của hắn.

Sau đó, Nam tước qua đời trong một tai nạn trên biển, mẹ của Oscar liền công khai mang tình nhân về nhà. Hai người chiếm lấy toàn bộ gia sản rồi tiêu xài phung phí. Đến khi Oscar lớn lên, ngoại trừ một tước vị Nam tước thì hắn cơ hồ không có gì cả.

Oscar không học đại học, nhưng hắn tuyệt đối đã đọc rất nhiều sách, còn đọc rất nhiều ghi chép kiến thức của cha mình sau nhiều năm lênh đênh trên biển.

Hắn có đầu óc kinh doanh, cũng biết bắt lấy cơ hội, vì thế song song với đầu tư xưởng dệt và khai thác quặng, hắn cũng bắt đầu đầu tư vào mậu dịch hàng hải.

Rất nhiều người nói Nam tước Oscar là một nhà đầu tư, chỉ dựa mà đầu tư mà phát tài. Nhưng thật sự nếu không có mắt nhìn, muốn làm người đầu tư cũng khó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!