Chương 16: (Vô Đề)

Bốn chiếc xe ngựa của Nam tước vô cùng xa hoa, đáng tiếc tôi chỉ có thể đứng ở phía sau bánh xe, dùng đôi tay để bảo vệ hành lý, nghênh đón gió lạnh ùa đến.

Cho đến lúc này tôi mới hồi phục tinh thần, mình thật sự lại bị Nam tước Oscar mang đi một lần nữa rồi.

Chuyện này trong kiếp trước vài năm sau mới xảy ra, mà hiện tại…

Lý trí bảo rằng tôi không nên tiếp cận Nam tước, nhưng tôi lại vô thức làm ngược lại, không ngừng tới gần, thậm chí ngày càng tiến thêm một bước.

Tất nhiên lần này khác với kiếp trước ở một điều là không ai biết Nam tước có tình cảm đặc biệt với tôi. Người nhà Bruce càng không thể phát hiện, chỉ cho rằng Nam tước làm như vậy để cảm ơn tôi. Cho nên bọn họ tuy rằng cảm thấy tôi có thể trở thành một quân cờ, nhưng lại không lưu ý đến tôi quá mức.

Rõ ràng nhất chính là, tiểu thư Catherine không tự mình đến lấy lòng tôi, mà muốn em gái tôi làm người hầu nữ của cô ta. Kiếp trước cô ta từng biểu hiện tình cảm với tôi, mà khi một vị tiểu thư quý tộc thổ lộ tình cảm với một người hầu hèn kém, thì hoặc là tiểu thư rất ngốc, hoặc là người hầu rất ngốc.

Cuối cùng, sự thật chứng minh là người hầu rất ngốc.

Mùa xuân ở thủ đô đến đặc biệt nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đất trời đã tràn ngập màu xanh lá. Xe ngựa chạy vội vã hai ngày, chúng tôi đã đến ngoại ô trang viên của Nam tước vào một buổi trưa nắng trời tươi sáng.

Trang viên Delman chẳng thua kém chút nào so với trang viên Momon, thậm chí còn rộng hơn. Nam tước rất giàu có, cho nên đất đai của hắn nhiều kinh khủng, quả thực có thể bao trùm cả thị trấn nhỏ.

Tôi nghe Billy nói, hầu như tất cả nông dân trong trấn nhỏ đều thuê đất của Nam tước. Lúc hắn nói lời này đã vô cùng tự hào. Làm người hầu bên cạnh Nam tước, địa vị của hắn cũng không tầm thường.

Địa vị của người hầu bên cạnh chủ nhân tương đương với quản gia trang viên, cho nên hắn đánh giá cao bản thân mình là điều hiển nhiên.

Đứng trên vùng đất của trang viên Delman, cõi lòng tôi ngập tràn cảm xúc.

Đây là nơi tôi từng sống trong kiếp trước.

Trong trang viên này, tôi đã được sống những ngày sung sướng nhất, bởi vì tôi là người hầu bên cạnh chủ nhân trang viên. Ngoại trừ quản gia, tất cả người hầu đều tôn kính tôi, lấy lòng tôi. Nhưng tôi lại không hài lòng, lại chán ghét những chuyện xu nịnh đó.

Bởi vì những hành động lấy lòng đó quá mức ghê tởm, khiến cho bọn họ không nhận ra được Nam tước có tâm tư khác thường đối với tôi.

Lúc chúng tôi đi đến cổng lâu đài, mấy chục người hầu đã đứng đợi ở cổng lớn.

Trang viên Delman rất khác với trang viên Momon, người hầu ở đây mặc quần áo màu xanh đậm giản đơn, như tính cách trầm lặng của chủ nhân bọn họ.

Một người quản gia trung niên đến trước xe ngựa để chào đón Nam tước, cũng thông báo cho hắn lúc hắn bước xuống xe.

"Thưa ngài, Bá tước Hallock đến thăm…"

Nam tước gật gật đầu, một mình đi vào toà lâu đài to lớn, chẳng nhìn lấy tôi một cái. Trên thực tế từ khi tôi rời đi cùng hắn, hắn cũng chưa nói với tôi một câu nào. Biểu hiện của hắn như vậy làm cho tôi nghĩ rằng chuyện bị chạm vào ngày đó, chỉ là ảo giác mà thôi.

Lúc này, một người hầu cấp thấp lại gần nói với tôi.

"Thưa ngài, tôi mang ngài đi làm quen với trang viên."

Tôi đi theo người hầu qua đại sảnh, đi đến phòng nghỉ của người hầu trong trang viên. Căn phòng này vốn không nhỏ hẹp, nhưng khi người hầu tụ tập đông đúc ở đây thì lại có phần chật chội.

Trang viên Delman có hơn một trăm người hầu…

Bởi vì chiến tranh nhiều năm trước mà có rất đông nông dân mất việc làm. Bọn họ ào ạt vào thành phố kiếm ăn, sau đó tiến vào nhà máy khai thác quặng, xưởng dệt để làm công nhân, hoặc là vào gia đình giàu có để làm người hầu.

Nghe nói ở thủ đô, một phần mười dân số là người hầu, có thể thấy được nghề nghiệp làm người hầu này thịnh vượng đến mức nào. Có điều đại bộ phận dân chúng chỉ có thể thuê hai người hầu nữ trong nhà, có nhiều hơn cũng chỉ là một đầu bếp và người trông ngựa.

Huống hồ rất nhiều gia đình thu nhận bé gái từ các trại tế bần về để làm hầu nữ, loại người hầu này không cần trả lương, chỉ cần cho ăn cho ở là có thể ngược đãi đánh chửi, cho nên một số nhà nghèo cũng có thể có người hầu nữ.

Một đôi vợ chồng thu nhập được 100 bảng Anh hoàn toàn có thể thuê hai người hầu. Thu nhập hơn 1000 bảng Anh thì có thể thuê được 10 người hầu. Thu nhập hơn 5000 bảng Anh, ở cấp bậc này ít nhất cũng phải thuê mấy chục người hầu, mới có thể xem là phù hợp với thân phận.

Kẻ có tiền phải thuê người hầu, đây là biểu hiệu của thân phận, cho nên có vài người dù chẳng có tiền vẫn muốn thuê người hầu. Thậm chí có lúc bạn sẽ nhìn thấy một tình cảnh rất lạ kỳ, có vài người nhìn giống như ăn xin, bên cạnh thế nhưng lại có một người hầu đi theo lẽo đẽo.

Số lượng người hầu là cách người giàu có khoe khoang thân phận và tài sản của mình. Chuyện này thể hiện bọn họ không cần động tay làm bất cứ chuyện gì, dù là mặc quần áo cũng có người giúp đỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!