Chương 9: Sụp Đổ Hình Tượng

Sau khi mua xong đồ chơi, Giang Cố lại xem một lượt các sản phẩm điện tử. Điện thoại của cậu dạo này bắt đầu chậm dần, đây là chiếc điện thoại mà thầy giáo đã tặng lúc cậu tốt nghiệp cấp ba.

Khi mới vào đại học, cuộc sống của cậu khá túng thiếu. Sau này, nhờ làm thêm và viết văn, cậu mới có chút thu nhập, nhưng cũng không nhiều. Cậu phải lo ăn uống, sinh hoạt và còn phải thường xuyên đến bệnh viện để mua thuốc, tất cả đều là chi phí lớn, nên cậu không dám tiêu xài linh tinh.

Đến khi thu nhập ổn định hơn, cậu lại bắt đầu lo toan cho kế hoạch sau khi tốt nghiệp, vì vậy chiếc điện thoại này, dù đã gặp không ít vấn đề, vẫn được cậu dùng mãi mà chưa thay.

Bây giờ mọi thứ đã dần ổn định, tạm thời sẽ không có kế hoạch chi tiêu lớn nào trong thời gian tớii. Vì thế, Giang Cố quyết định muốn đối xử tốt với bản thân mình một chút.

Chỉ là dưới các bài viết giới thiệu về điện thoại mới, rất nhiều người đều khuyên đừng vội đổi, vì điện thoại thế hệ mới hơn sẽ sớm ra mắt. Vậy nên Giang Cố tính đợi thêm một thời gian nữa, dù sao điện thoại của cậu vẫn còn dùng được, mà nhu cầu hàng ngày của cậu về điện thoại cũng không cao. Khi nào mẫu mới ra mắt, cậu sẽ thay cả điện thoại lẫn máy tính, vì đây chính là công cụ kiếm cơm sau này, khoản tiền này không thể tiết kiệm được.

Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, Giang Cố mở tủ lạnh kiểm tra. Một số loại rau để hai ngày đã bắt đầu không còn tươi nữa, lá hơi héo. Nếu không ăn sớm, chắc sẽ lãng phí mất.

Cậu lấy lá cải cúc ra đặt sang một bên, rồi lấy thêm một bông cải xanh. Thấy còn một hộp nấm rơm nhỏ, cậu nghĩ mình có thể xào chung với cải xanh thành một món ăn.

Khi Giang Cố còn đang chuẩn bị thức ăn trong bếp, thì Tư Hành đã không kịp chờ đến giờ tan làm, cầm lấy áo khoác và rời khỏi công ty rồi.

Ông chủ không cần chấm công, nhưng công ty của Tư Hành lúc nào cũng bận rộn làm thêm giờ, thậm chí ngày đêm đảo lộn là chuyện bình thường. Vì thế, việc ông chủ rời công ty trước năm giờ cũng không khiến ai quá ngạc nhiên. Mọi người chỉ nghĩ rằng anh có việc cần ra ngoài, dù sao một người nghiện công việc như Tư Hành sẽ không bao giờ đi làm muộn hay về sớm mà không có lý do.

Chỉ có trợ lý của Tư Hành khẽ đẩy cặp kính trên sống mũi, nhìn theo bóng dáng anh bước vào thang máy, rồi khẽ "chậc" một tiếng. Sau đó, hắn quay sang phòng thư ký, bảo họ đăng một thông báo trong nhóm của công ty, ai hoàn thành xong công việc có thể về sớm.

Ông chủ đã về rồi, nhân viên không cần phải "quay cuồng" vì lợi ích của tư bản nữa.

Trên đường về nhà, Tư Hành lái xe với tốc độ nhanh hơn bình thường. Vừa mở cửa anh đã thấy Giang Cố ngồi trên thảm trước ghế sofa, ôm Guli hít mèo.

Guli nằm ngửa trên đùi Giang Cố, phơi bụng mềm mại ra ngoài, hai chân nhỏ bị Giang Cố nắm lấy, nó ngoan ngoãn nằm im, vẻ mặt như đang chán đời, đầu quay về phía cửa chính.

Khi Tư Hành mở cửa bước vào, Giang Cố vừa rời khỏi bộ lông mềm mịn của Guli, cậu ngẩng đầu lên cười với anh, ánh mắt cong cong: "Anh tan làm rồi à, hôm nay về sớm thế."

Tư Hành gật đầu: "Không có việc gì ở công ty nên về thôi. Trưa nay em ăn gì thế?"

Trưa nay ăn gì, nghe có vẻ rất bình thường và quen thuộc, nhưng đối với Giang Cố thì lại khá lạ lẫm. Trong cuộc sống trước đây của cậu, rất ít khi có ai hỏi han như thế, nên khi nghe Tư Hành hỏi, cậu hơi ngơ ngác một chút.

Thấy Tư Hành hỏi một cách rất tự nhiên, như thể chỉ thuận miệng nói, Giang Cố mới thoát khỏi cảm giác bị quan tâm đặc biệt, trả lời: "Em ăn sandwich thịt xông khói, sau đó xào hết phần rau xà lách cuối cùng trong tủ lạnh. Một số loại rau không để lâu được, em vừa rửa xong rồi, anh xem có muốn làm món gì cho bữa tối không."

Tư Hành đang cởi khuy áo sơ mi ở cổ tay thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía bếp.

Cửa bếp là loại cửa trượt trong suốt, từ phòng khách có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Lúc này, lá rau diếp đã được rửa sạch, gọn gàng đặt trong rổ ráo nước, bông cải xanh và nấm rơm cũng đã được thái xong và bày ra đĩa.

Anh định nói với Giang Cố không cần phải làm những việc này, nhưng lại sợ nói ra sẽ khiến Giang Cố cảm thấy gò bó hơn khi sống ở đây, sau này có muốn làm gì cũng ngại. Thế nên, anh đành nuốt lại lời nói.

Nghĩ đến việc buổi trưa Giang Cố chỉ ăn chút sandwich, chắc giờ cũng đói rồi, anh tự nhủ phải nhanh tay hơn, để tối nay có thể ăn sớm.

Sau khi tính toán xong, anh quay đầu lại, thấy Giang Cố ngồi trên thảm, ngẩng đầu nhìn mình, vẻ mặt ngoan ngoãn, gương mặt toát lên vẻ dễ thương, trông chẳng khác gì con mèo nhỏ cậu đang ôm. Vẻ đẹp tinh tế đó làm Tư Hành không khỏi cảm thấy tim mình rung động.

Tư Hành mỉm cười: "Được rồi, tối nay chúng ta sẽ ăn món này. Để tôi xem ngăn đông lạnh còn gì nữa không. Có sườn, đùi gà và bò bít tết, em muốn ăn gì?"

Bình thường nếu không có cảm giác thèm ăn thì Giang Cố ít khi ăn thịt, nhưng rõ ràng hai món rau này không đủ cho Tư Hành ăn. Vì thế, cậu không phản đối: "Gì cũng được, em không kén chọn."

Tư Hành có thể nhận ra thái độ "gì cũng được" của Giang Cố. Có lúc "gì cũng được" là vì cậu thích mọi thứ, nhưng cũng có lúc là vì cậu không hứng thú với món nào cả, nên chỉ nói đại. Rõ ràng, lần này là trường hợp thứ hai.

Nghe vậy, Tư Hành không nói thêm gì, lấy sườn ra để rã đông. Dù sau đó Giang Cố có chỉ ăn một hai miếng, thì cũng còn hơn không ăn gì.

Vừa đặt sườn vào bồn rửa để ngâm, chuông cửa đã reo lên.

Giang Cố đặt Guli lên ghế sofa rồi đứng dậy đi mở cửa. Người bấm chuông là một thanh niên mặc đồng phục.

Cậu còn chưa kịp hỏi, người thanh niên đã nói: "Ngài Tư có bưu kiện."

Tư Hành lau tay đi tới, rồi nói với Giang Cố: "Đây là Lưu quản gia , sau này em cần giúp đỡ gì thì có thể tìm cậu ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!