Bầu trời đêm đã treo cao, dù không có mây che phủ, nhưng ở thành phố này chẳng thể thấy được nhiều sao, chỉ có lác đác vài cái, thậm chí còn không sáng bằng ánh đèn từ các tòa nhà văn phòng.
Trong bếp, bóng dáng Tư Hành bận rộn một cách nhịp nhàng. Một đĩa bí xào đã xong, bên cạnh là nồi cá xốt cà tím cũng vừa cạn nước, mà đúng lúc đó, tiếng lò nướng "ting" lên báo hiệu cá hồi nướng muối tiêu cũng đã sẵn sàng.
Mùi thơm nức lan tỏa khắp bếp. Tư Hành vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy Giang Cố đang ngồi trên ghế sofa, cầm cây đồ chơi trêu đùa Guli.
Bên ngoài ban công trời đã tối đen, trong phòng ánh đèn sáng rực. Người mặc đồ ngủ và quần đùi ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, đùa giỡn với cô mèo nhỏ. Bé mèo chạy tới chạy lui, cố gắng vồ lấy, tiếng chuông nhỏ trên cây đồ chơi kêu leng keng vui tai. Ánh sáng từ đèn trên trần chiếu xuống, bao phủ Giang Cố trong một lớp ánh sáng dịu dàng, ấm áp.
Nhìn cảnh tượng ấy, Tư Hành không kìm được nụ cười. Mọi thứ đẹp đẽ này giống như những bong bóng lấp lánh, khiến người ta không dám chạm vào, sợ chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi, tất cả sẽ vỡ tan.
Mùi thơm của thức ăn bao trùm cả gian bếp, còn người mà anh luôn khao khát trong lòng thì đang ở ngay trước mắt, vui vẻ chơi đùa, khiến anh cảm thấy như mình đang mơ vậy.
Tư Hành khắc sâu hình ảnh tươi đẹp trước mắt vào tâm trí, rồi liếc nhìn đồng hồ. Đã gần bảy giờ rồi, mà Giang Cố lại thường ngủ sớm, ăn tối muộn quá cũng không tốt cho cậu, nên anh lên tiếng gọi, phá vỡ cảnh tượng chơi đùa giữa cậu và Guli: "Cơm xong rồi, qua ăn thôi."
Giang Cố vô thức cất cây đồ chơi mèo đi, khiến Guli vồ hụt, nó kêu lên một tiếng đầy bất mãn. Cậu không nhịn được cười: "Ăn xong rồi lại chơi với em nhé."
Mang dép vào, Giang Cố bước đến bàn ăn, Tư Hành đang lấy món cá hồi nướng muối tiêu ra khỏi lò. Nhìn số lượng thức ăn, cậu trầm trồ: "Nhiều thế này á?"
Tư Hành mỉm cười: "Hiếm lắm mới có người ăn cơm cùng, tủ lạnh nhiều nguyên liệu quá, làm nhiều để cho bớt, đỡ lãng phí. Em cứ ăn thoải mái, không thích món nào thì không cần cố."
Giang Cố ngửi thấy mùi thơm, kéo ghế ngồi xuống: "Thơm quá, món nào em cũng thích cả, không có món nào em không thích ăn. Anh vất vả rồi, đi làm cả ngày về còn phải nấu cơm nữa."
Cậu nghĩ rằng bây giờ mình cũng có điều kiện, thời gian cũng dư dả, nên học nấu ăn thử xem sao, nhìn cũng không khó lắm. Ngày xưa cậu đâu có cơ hội học, từ cấp ba đã ở nội trú, nghỉ hè hay nghỉ đông thì ở nhà giáo viên, làm gì có dịp vào bếp. Lên đại học thì chỉ có căn
-tin hoặc gọi đồ ăn ngoài.
Giờ đã có sẵn bếp, học thử cũng chẳng hại gì, dù sao cậu cũng không thể mãi ăn đồ người khác nấu, sau này phải tự lập cuộc sống của mình.
Nhưng ngay khi ý nghĩ đó còn chưa thốt ra, người đối diện như thể đã đọc được suy nghĩ của cậu: "Nấu ăn với tôi giống như là nghỉ ngơi, tôi thích nấu nướng, chỉ tiếc trước đây không có người ăn cùng. Một mình nấu nhiều ăn cũng không hết. Giờ có rồi, em thử đi, tôi nấu khá thanh đạm, không biết em có quen không."
Người ta đã nói như vậy rồi, Giang Cố cũng không tiện nói thêm, thuận theo lời anh, gắp ngay miếng cà tím xốt cá .
Cà tím thường rất hút dầu, mà món này ngoài hàng lại toàn ngập dầu mỡ, nếu ít dầu thì dễ bị khô và cứng, không ngon. Nhưng cậu lại thích ăn cà tím, nên món đầu tiên muốn thử chính là món này.
Khi cắn miếng cà vào miệng, vị xốt đậm đà nhưng không hề nặng nề, hương vị ngọt thanh của nguyên liệu vẫn được giữ nguyên, làm giảm đi cảm giác ngấy. Giang Cố bất ngờ mở to mắt: "Ngon quá! Anh nấu ăn giỏi thế!"
Cậu thật sự ngạc nhiên, vì Tư Hành nhìn rất giống kiểu người tinh anh, cảm giác anh hợp với mấy món như rượu vang và bít tết hơn, không ngờ những món ăn gia đình đơn giản anh lại nấu ngon đến vậy.
Đôi mắt màu trà trong veo của Giang Cố ánh lên niềm vui, trong khi anh ngồi đối diện, ánh đèn chiếu xuống gương mặt chuyên chú đầy nụ cười của cậu, khiến tim anh đập mạnh, dường như cả lòng bàn tay cũng cảm nhận được sự rung động.
Tư Hành nhẹ nhàng nắm chặt đôi đũa trong tay, giữ biểu cảm bình tĩnh đáp lại lời khen của cậu: "Thử món cá này đi, cẩn thận món nấm bên cạnh, nấu lên có nước bên trong, coi chừng nóng."
Giang Cố gật đầu lia lịa, cá cũng rất ngon, thịt cá mềm mịn, dù đã nướng nhưng vẫn giữ được độ tươi ngon. Khi kết hợp với chút muối tiêu nhẹ nhàng, vị ngọt của cá càng được tôn lên.
Món bí xào cũng rất vừa miệng. Sau vị đậm đà của cá xốt cà tím, cắn thêm một miếng bí giòn mát, lại càng thấy thanh đạm, dễ ăn, ngay cả nấm thấm dầu cá cũng trở nên tươi ngon hơn.
Sau khi thử qua từng món, Giang Cố không kiềm được mà khen ngợi: "Anh nấu ăn thật sự rất giỏi, nói thật là em có hơi ngạc nhiên đấy, bây giờ nhiều người chỉ ăn đồ đặt ngoài, hiếm ai tự nấu ăn như anh lắm."
Tư Hành đáp: "Trước đây tôi đi ra nước ngoài du lịch hơn một năm, đồ ăn nước ngoài thật sự khó ăn, đôi khi phải đi rất xa mới tìm được nhà hàng Trung Quốc, mà lại còn đắt khủng khiếp. Thế là khi có điều kiện, tôi sẽ tự nấu."
Giang Cố tò mò: "Vậy anh học nấu ăn từ những lần đó à?"
Nhìn vẻ mặt háo hức chờ đợi câu trả lời của cậu, Tư Hành lắc đầu: "Không phải, mà là đồ tôi tự nấu còn tệ hơn, nên khi về nước, tôi đã đăng ký một khóa học nấu ăn cấp tốc."
Lời anh nói làm Giang Cố bật cười thành tiếng. May mà cậu chưa ăn gì trong miệng, nếu không chắc sẽ bị sặc mất.
Tư Hành tiếp tục nói: "Sau đó tôi cùng bạn học khởi nghiệp. Những năm đầu ngành truyền thông mới đang trong thời kỳ bùng nổ, nhiều người đổ xô vào, muốn đứng vững trong lĩnh vực này cần rất nhiều thời gian và công sức. Trong mắt người ngoài, công việc này cứ như ăn theo trào lưu, dễ dàng kiếm tiền, nhưng thực tế là cạnh tranh khốc liệt, những gì bỏ ra không thấy được kết quả.
Mỗi lần mệt mỏi muốn bỏ cuộc, tôi lại vào bếp nấu vài món để thả lỏng đầu óc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!