Giang Lâm chạy không ngừng, cái đói khiến ông ta mềm nhũn, còn cơn khát làm cổ họng của ông ta như thể đã dính chặt lại, mùi sắt gỉ tràn ngập trong miệng. Nhưng ông ta vẫn không dám dừng lại, ông ta sợ chỉ cần dừng bước là sẽ có ai đó đuổi kịp mình.
Mãi cho đến khi ông ta chạy đến một vũng nước, cũng mặc kệ nước bẩn đến đâu, ông ta lập tức ngã nhào xuống và uống từng ngụm lớn. Nước lầy lội nhưng vẫn khiến Giang Lâm có cảm giác như vừa được cứu sống.
Nằm dài trên mặt đất há miệng thở hổn hển, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ông ta là báo cảnh sát. Mọi chuyện thật quá kinh hoàng, chúng bắt cóc ông ta, còn định tạo hiện trường giả như một vụ tai nạn để cấy ghép trái tim của ông ta cho Giang Cố.
Nhưng ngay lập tức, ông ta đã xóa tan ý định đó. Ông ta không có chứng cứ. Cho dù thương tích có thể chứng minh rằng ông ta đã bị bắt cóc, nhưng ông ta lại không thể chỉ điểm được người đàn ông tên Tư Hành kia. Thậm chí, điều này có thể còn khiến đối phương tức giận hơn. Một kẻ có thể điều hành những mạng lưới đen tối như thế chắc hẳn còn có người đứng sau.
Mặc dù ông ta chưa từng gặp phải những chuyện thế này, nhưng xem tin tức vẫn có biết một chút. Ông ta chỉ là một người nhỏ bé trong xã hội, làm sao có khả năng đối chọi với những thế lực đó.
Bây giờ cái căn nhà trọ kia ông ta cũng không dám quay lại nữa. Có thể lúc này đã có người ở đó chờ ông ta chui đầu vào lưới. Nếu để họ bắt lại, Giang Lâm biết mình sẽ chẳng có cơ hội chạy thoát lần thứ hai.
***
Khi cuộc sống trở lại yên bình, Giang Cố cảm thấy có gì đó bất thường. Giang Lâm như biến mất trong một đêm. Ngày hôm đó, ông ta đã nhìn thấy Tư Hành và Đường Triệu, chắc cũng đã đoán được cậu chính là người mà La Oánh Hoa từng bồi thường. Vậy thì nơi ở của cậu cũng đã bị Giang Lâm phát hiện.
Trong những ngày qua, Giang Cố luôn chú ý đến mọi động tĩnh ngoài cửa. Ngay cả khi cơm trưa do quán ăn gửi lên, cậu cũng đợi xác nhận đúng là Lưu quản gia mang thức ăn đến mới chịu mở cửa.
Nhưng ngày qua ngày, vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
Trong lúc dùng bữa, cảm giác kỳ lạ ấy khiến Giang Cố không nhịn được mà nói với Tư Hành: "Chắc ông ta đã biết nơi em ở rồi, không rõ là chưa tìm đến hay là bị bảo vệ dưới lầu chặn lại. Em đã hỏi Lưu quản gia, anh ấy nói gần đây khu nhà vẫn yên tĩnh, không có người nào khả nghi."
Tư Hành gắp cho cậu một ít măng tây: "Đừng lo lắng, ông ta sẽ không tìm đến nữa đâu."
Giang Cố đặt đũa xuống nhìn anh: "Ông ta sẽ không tìm đến nữa ư? Anh đã giúp em giải quyết ông ta rồi sao? Dùng cách gì vậy, đe dọa hay cho tiền?"
Tư Hành cười nhẹ: "Loại người đó đâu xứng đáng nhận tiền. Tôi chỉ nhờ vài diễn viên diễn một vở kịch nhỏ thôi."
Giang Cố thoáng vẻ hoài nghi, Tư Hành đưa điện thoại, cho cậu xem kịch bản ngắn gọn chỉ một mặt giấy A4.
Giang Cố lướt qua một lượt, chưa đến một phút đã đọc đi đọc lại nội dung hai lần: "Vậy là ông ta tưởng anh định moi tim ông ta, vì thế sợ quá mà không dám lại gần?"
Tư Hành gật đầu, múc cho Giang Cố một bát canh: "Đưa tiền chỉ làm cho ông ta thấy có lợi, nhưng lợi ích chỉ mang lại yên bình nhất thời. Loại người này chỉ có thể khiến ông ta sợ, mới không dám lại gây phiền."
Giang Cố ngẩn người một lúc. Cậu không ngờ Giang Lâm lại bị xử lý đơn giản như thế. Cậu từng nghĩ sẽ còn bị ông ta quấy rầy một thời gian, đã chuẩn bị tâm lý cho đủ mọi hậu quả xấu nhất. Ai ngờ, chuyện lại kết thúc mà không có gì xảy ra cả.
Thấy cậu ngẩn người, ánh mắt Tư Hành chùng xuống, thoáng hiện vẻ thương xót: "Đừng buồn, vì loại người này không đáng."
Anh nghĩ sự im lặng của Giang Cố là do buồn bã. Đặt mình vào hoàn cảnh của Giang Cố, là một đứa con mà đáng lẽ cha mẹ phải bảo vệ, nhưng lại bị bỏ rơi 20 năm trước chỉ vì vấn đề sức khỏe của mình, bây giờ tìm đến cửa lại vì có lợi ích. Đến khi không nhận được ích lợi gì nữa, mà có khi còn mất mạng vì ông ta, chắc chắn lại sẽ bị ông ta vứt bỏ lần nữa.
Người đàn ông có huyết thống thân thiết nhất với cậu lại là nguồn gốc của những tổn thương mà cậu phải chịu đựng.
Giang Cố mới 21 tuổi, còn nhỏ hơn Đường Triệu một tuổi. Nhìn Đường Triệu ngày ngày vui chơi vô tư, đã tốt nghiệp đại học mà vẫn như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Còn Giang Cố thì sao? Cậu chưa từng có tuổi thơ vô tư lự, từ khi biết chuyện, đã phải gồng mình để sống sót.
Bây giờ, cậu đã cố gắng sống tốt, vươn tới ánh sáng. Vậy mà một lần nữa, người đã từng bỏ rơi cậu lại tiếp tục gây tổn thương cho cậu.
Sự im lặng của Giang Cố làm Tư Hành cảm thấy đau lòng, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào lòng anh. Những gì khiến Giang Cố đau khổ, anh đều muốn nhổ tận gốc, chỉ hy vọng phần đời còn lại của cậu sẽ được an bình, khỏe mạnh và tự do.
Giang Cố dần lấy lại tinh thần, dưới ánh đèn, đôi mắt sâu thẳm của Tư Hành nhìn cậu đầy sự chú ý và dịu dàng đến xao xuyến, một người với tính cách mạnh mẽ lại như dồn tất cả sự kiên nhẫn và dịu dàng cho cậu.
Sống chung vài tháng, Giang Cố dần nhìn thấu con người thật của Tư Hành. Anh không phải kiểu người lạnh lùng, nhưng trong tính cách của anh luôn có sự bá đạo và mạnh mẽ. Anh không dịu dàng, chỉ là lịch thiệp một cách lãnh đạm. Sự chu đáo mà anh thể hiện chỉ là biểu hiện của giáo dưỡng và sự tôn trọng đối với người khác.
Người khác nhìn vào thấy anh hoàn mỹ không chút khuyết điểm, học vấn, gia thế, phẩm chất và tài năng đều không thể bắt bẻ.
Nhưng trước mặt Giang Cố, Tư Hành lại cẩn thận, tỉ mỉ và dịu dàng, giấu kín dưới vẻ ngoài hoàn mỹ đó là một sự chu đáo đến từng li từng tí.
Giang Cố ngẫm nghĩ, chuyện liên quan đến Giang Lâm lại được giải quyết đơn giản như vậy. Những lo lắng ngày trước hóa ra là vô ích, trong khi Tư Hành lại hiểu lầm rằng cậu đau khổ vì bị bỏ rơi lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!