Sau một hồi lăn lộn, bọn họ đã bỏ lỡ bữa ăn, bụng Giang Cố giờ cũng không còn đau dữ dội nữa, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, tụt huyết áp lại khiến đầu óc cậu quay cuồng.
Giang Cố dựa vào vai Tư Hành, lúc lướt qua Giang Lâm, cậu quay mặt đi, không muốn nhìn thêm dù chỉ một cái.
Tư Hành ôm cậu vào sát ngực mình, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Giang Lâm. Sự lạnh lùng trong ánh mắt ấy khiến Giang Lâm rùng mình, bất giác lùi lại vài bước.
Đợi cho đến khi bóng họ khuất dần, Giang Lâm mới bộc lộ vẻ giận dữ, trong lòng đầy oán hận: Đứa con trai bị bỏ rơi hơn 20 năm này, giờ quen được ông chủ giàu có thì cánh cũng cứng rồi!
Nhưng dù có thế nào, ông ta vẫn là bố nó! Ông ta không tin một mối liên hệ huyết thống như thế lại có thể bị cắt đứt dễ dàng được.
Đặt Giang Cố vào xe một cách vững vàng, Tư Hành quay sang nhìn Cam Thần và Đường Triệu: "Hôm nay cảm ơn hai cậu nhiều, lên xe đi. Tôi đưa em ấy về trước rồi sẽ lái xe đưa hai người về."
Cam Thần mỉm cười: "Không cần đâu, tôi có xe rồi, để tôi đưa Đường Triệu về là được. Cậu cứ đưa em ấy về nghỉ ngơi đi."
Tư Hành gật đầu, tiến đến ghế lái và mở cửa xe.
Giang Cố hạ cửa kính, mỉm cười với Cam Thần: "Chuyện vừa rồi cảm ơn anh, làm phiền anh rồi."
Cam Thần đáp: "Không có gì, về nghỉ ngơi đi nhé."
Giang Cố lại nhìn Đường Triệu, vẻ mặt cậu có chút lo lắng: "Còn cậu, về nhà phải giải thích thế nào với anh trai cậu đây?"
Mặt mày bầm tím, để người nhà thấy hẳn sẽ xót lắm.
Đường Triệu nhún vai, không để tâm: "Có gì đâu, hồi nhỏ tớ thường xuyên đánh nhau, đừng lo cho người khác nữa. Cậu mau về nghỉ ngơi cho tốt đi. Dạo này đừng ra ngoài nhiều, một mình ở nhà cũng nhớ khóa cửa cẩn thận, có gì bất thường thì gọi cảnh sát ngay nhé!"
"Ừ, tớ sẽ cẩn thận."
Đợi họ nói chuyện xong, Tư Hành mới khởi động xe, lái ra khỏi bãi đậu xe bệnh viện. Giang Cố đóng cửa kính, ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại.
Tư Hành khẽ nhíu mày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu: "Còn đau lắm sao?"
Giang Cố đáp: "Đỡ hơn rồi, chỉ là em hơi mệt, đầu cũng hơi chóng mặt."
Tư Hành mở ngăn tủ đằng trước mặt Giang Cố, bên trong là đầy đủ các loại kẹo và chocolate.
Giang Cố có chút ngạc nhiên: "Nhiều vậy?"
Tư Hành đáp: "Ngậm một viên đi, tôi sẽ bảo nhà hàng dược thiện chuẩn bị bữa ăn gửi qua ngay."
Giang Cố lục lọi một lúc, cuối cùng chọn lấy một viên kẹo bạc hà ngậm vào. Không rõ là do tụt huyết áp hay vì mệt mỏi bởi mọi chuyện hôm nay, mà đầu cậu cứ quay cuồng, dạ dày cũng khó chịu, toàn thân không chỗ nào là thoải mái.
Lái xe về đến nhà, Giang Cố cảm thấy đỡ hơn đôi chút, chậm chạp bước xuống xe.
Tư Hành mím môi, khẽ thu tay chuẩn bị bế cậu lại. Nhưng khi thấy Giang Cố loạng choạng sắp ngã, anh nhanh chóng vươn tay ra, đỡ cậu vào lòng: "Nếu mệt quá thì đừng cố, tôi bế em lên nhé?"
Giang Cố vịn vào cửa xe, đứng vững rồi lắc đầu: "Không sao, em tự đi được."
Lúc ở bệnh viện cậu thực sự rất khó chịu, lại muốn tránh xa chỗ có Giang Lâm, nên mới để Tư Hành bế mình. Giờ đã đỡ hơn rồi, cậu tự đi về cũng ổn.
Nhưng đi được vài bước, cậu chợt nhớ ra rằng đây là một cơ hội để có thêm chút tiếp xúc thân mật, thế là liền giả vờ như chân không vững, hơi khụy xuống.
Tư Hành lúc nào cũng chú ý đến cậu, làm sao có thể để cậu ngã ngay trước mắt mình. Anh lập tức đưa tay ra kéo Giang Cố vào lòng, lo lắng hỏi: "Em làm sao thế? Choáng nhiều lắm à?"
Giang Cố tựa vào ngực anh, cầm tay anh nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, không sao."
Thấy sắc mặt cậu trắng bệch, rõ ràng chẳng hề ổn chút nào. Biết Giang Cố không thích làm phiền người khác, nhưng lúc này, Tư Hành cũng không muốn thấy cậu cố chịu đựng. Anh bế cậu lên lần nữa.
Lần này, Giang Cố không phản kháng, chỉ nhìn biểu cảm của Tư Hành, giọng có chút tủi thân: "Anh thấy em đi chậm quá à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!