Chương 48: Cuộc Ẩu Đả

Người đàn ông trung niên xuất hiện đột ngột đến mức khiến Giang Cố không kịp trở tay.

Đang lúc đưa thực đơn, Du Mặc quay đầu nhìn, gương mặt lộ rõ vẻ băn khoăn, sau đó quay qua Giang Cố: "Vị này là...?"

Nếu cậu không nghe nhầm, người này vừa gọi "Tiểu Cố".

Kể từ khi biết Giang Lâm đang tìm mình, Giang Cố đã từng nghĩ đến vô vàn tình huống khi hai người gặp lại, từ việc làm loạn càn quấy, khóc lóc than thở, hay viện cớ tình cảm. Thậm chí cậu đã chuẩn bị tâm lý rằng sau 20 năm không gặp, người đàn ông đó sẽ xuất hiện như một người cha và muốn áp chế cậu.

Nhưng việc ông ta bất ngờ xuất hiện tại buổi họp mặt bạn bè của cậu, là điều mà Giang Cố không thể nào ngờ tới.

Cậu không nhìn Giang Lâm, ngược lại đưa mắt về phía hai người đối diện. Du Mặc không che giấu được vẻ thắc mắc, còn Sư Cảnh Minh thì lại tránh né ánh mắt của cậu, rồi đứng dậy: "Có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói."

Du Mặc vẫn chưa hiểu tình hình: "Nói cái gì?"

Giang Cố chẳng nói gì, chỉ đứng phắt dậy và bước ra ngoài.

Du Mặc kêu lên một tiếng, Giang Lâm theo bản năng muốn đưa tay giữ lại, nhưng Giang Cố đi quá nhanh, ông không giữ kịp. Lúc phản ứng lại thì Giang Lâm liền vội vàng đuổi theo.

Khoảng thời gian này, ông đã tìm cậu khắp nơi, từ trường học đến chỗ thực tập. Tiếc là nơi thực tập nói rằng cậu đã kết thúc công việc và không chọn ở lại công ty, giờ đã rời đi rồi. Trường học chỉ cung cấp số điện thoại của cậu.

Ông biết chắc chắn Giang Cố sẽ hận mình, không thể nào không hận một người cha suốt bao năm không màng tới con mình. Vì vậy, dù đã có số điện thoại, Giang Lâm không gọi ngay mà muốn tìm gặp mặt trực tiếp, cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn là gọi điện thoại có thể bị từ chối hoặc bị chặn bất cứ lúc nào.

Khi cuối cùng không còn cách nào khác ngoài gọi điện thoại, ông phát hiện điện thoại của cậu luôn trong trạng thái tắt máy. Gọi liên tục mấy ngày liền đều không được, Giang Lâm đành quay lại trường, tìm cách liên lạc với bạn học thân thiết của cậu để hỏi thăm.

Người đầu tiên ông liên hệ là Sư Cảnh Minh. Ban đầu, Sư Cảnh Minh không muốn dính líu đến chuyện này, từ chối mấy lần. Sau khi được hứa hẹn sẽ nhận được một ít lợi lộc, hắn ta mới đồng ý giúp Giang Lâm hẹn Giang Cố ra, chuyện khác thì sẽ không xen vào nữa. Chính vì vậy mà có cuộc gặp mặt ngày hôm nay.

Mặc dù Giang Cố không rõ mọi toan tính bên trong, nhưng đại khái cũng đoán được phần nào. Khi tỉnh lại sau ca mổ ruột thừa, điều đầu tiên cậu làm là tắt máy điện thoại, sau đó nhờ Đường Triệu giúp đăng ký một thẻ sim mới.

Cậu biết nếu đã ở cùng trong một thành phố, mà còn có sự việc của mẹ Trình Chanh trước đó, sớm muộn cũng không tránh khỏi Giang Lâm. Nhưng cậu không hề ngờ rằng, chính bạn học của mình lại là người dẫn ông ta đến.

Giang Cố chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng vừa đi nhanh một chút, bụng liền đau nhói.

Khó khăn lắm Giang Lâm mới gặp được cậu, tất nhiên không thể để cậu bỏ đi như vậy, gần như là chạy nhanh đuổi theo.

"Tiểu Cố! Ba là ba của con, dù con không thừa nhận thì sự thật vẫn là vậy! Chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện từ từ không? Những năm qua ba không về là có lý do, con có thể cho ba cơ hội để ba giải thích được không?"

Giang Cố bị ông ta nắm lấy, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, từ tâm lý cho đến sinh lý đều cảm thấy kinh tởm.

Thế nhưng, cậu vốn gầy yếu, vừa mới trải qua một ca phẫu thuật, tim cậu cũng không khỏe nên ít vận động, sức lực trên người gần như không có, không tài nào giằng thoát khỏi cái nắm chặt của Giang Lâm.

Giang Lâm mới hơn 40, còn đang trong độ tuổi tráng niên, sức khỏe tốt, thể lực không nhỏ. Sợ cậu chạy mất, ông ta giữ chặt cậu không buông.

Lúc này, Du Mặc và Sư Cảnh Minh cũng chạy tới, Du Mặc vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng thấy Giang Cố đang chống cự dữ dội thì vội lên tiếng can ngăn: "Có chuyện gì thì cứ nói, chú ơi chú buông cậu ấy ra trước đã, cậu ấy mới phẫu thuật, sức khỏe không tốt, chú buông ra rồi chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng."

Sư Cảnh Minh cũng lên tiếng hòa giải: "Đúng đấy Giang Cố, dù gì ông ấy cũng là bố của cậu, có gì thì cứ ngồi xuống nói chuyện, tha thứ hay không thì ít nhất cũng phải nói một lời."

Giang Cố cố gỡ tay Giang Lâm ra, muốn thoát ra: "Buông ra, buông tôi ra!"

Bốn người giằng co trong trung tâm thương mại, dù ở đây không quá đông người nhưng có chuyện ồn ào thì chẳng mấy chốc cũng thu hút vài người tò mò đứng lại xem.

Lúc này, một thanh niên đẩy đám người xem qua một bên rồi tiến thẳng vào giữa đám đông, chỉ dùng một lực khéo léo không biết nhấn vào chỗ nào khiến Giang Lâm bị đau mà buông tay khỏi Giang Cố.

Cam Thần kéo Giang Cố ra đứng sau lưng mình, sắc mặt lạnh lùng nhìn đối phương: "Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng mà phải động tay động chân?"

Giang Lâm vội nói: "Tôi là bố của nó!"

Cam Thần nhíu mày: "Bố thì sao? Bố là có thể ép buộc bất chấp ý nguyện của cậu ấy à? Không thấy mặt cậu ấy tái nhợt thế kia, chú còn giữ chặt tay như thế làm gì."

Giang Cố ôm bụng đau, thở dốc nhẹ nhẹ, có chút ngạc nhiên không hiểu sao Cam Thần lại xuất hiện ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!