Chương 47: Xem Kịch

Giang Cố cảm thấy Đường Triệu nói rất đúng, con người ai cũng là sinh vật thiên về thị giác. Nhờ vậy, cậu cũng được hưởng lợi không ít từ điều đó, thế nên hiểu rõ hơn về điều này.

Tư Hành có vẻ ngoài rất điển trai. Lần đầu tiên gặp anh, Giang Cố đã ngạc nhiên vì khuôn mặt đẹp của anh, sau đó tiếp xúc nhiều hơn, cách Tư Hành ứng xử, thói quen và cách giải quyết mọi việc khiến cậu thấy rất thoải mái. Đối diện với người như vậy, rung động cũng là chuyện bình thường.

Qua nhiều lần tiếp xúc, Giang Cố nhận ra cậu không bài xích việc Tư Hành chạm vào mình. Dường như Tư Hành cũng không phản đối chuyện đó, đây có lẽ là một khởi đầu tốt đẹp.

Đây là lần đầu tiên cậu nghĩ đến chuyện yêu đương nghiêm túc, mà người này lại là bạn cùng lớp của anh trai Đường Triệu, nên cậu chắc chắn không định giấu chuyện này với Đường Triệu. Hơn nữa, Đường Triệu tuy nhìn có vẻ vô tư nhưng lại giữ bí mật rất giỏi, có thêm người biết cũng tốt, đôi khi có việc cũng có người để bàn bạc.

Khi Đường Triệu đến tìm, Giang Cố kéo hắn vào phòng, kể hết mọi chuyện.

Đường Triệu sững người, kinh ngạc thốt lên: "Cậu... nói lại lần nữa đi, vừa rồi chắc đầu tớ ngâm nước hay sao ấy nên không nghe rõ."

Giang Cố bình thản đáp: "Tớ nói là, tớ muốn thử xem có khả năng nào với Tư Hành không. Tớ chỉ nói với mình cậu thôi, cậu đừng có đi nói với ai khác, ngay cả anh trai cậu cũng không được nói."

Đường Triệu ngơ ngác, mặt đầy ngạc nhiên: "Sao tự dưng cậu lại có suy nghĩ đó? Trước giờ cậu đâu có định yêu đương gì."

Giang Cố dựa vào ghế máy tính, đáp: "Suy nghĩ mà, vốn có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Với lại, tớ chưa từng từ chối chuyện yêu đương, chỉ là chưa gặp ai khiến tớ thấy đủ tốt mà thôi."

Đường Triệu hỏi tiếp: "Tư Hành cậu thấy đủ tốt à?"

Giang Cố gật đầu: "Chững chạc, tinh tế, tính cách ổn trọng, tính khí cũng tốt, ngoại hình lại đẹp, điều kiện các mặt đều ổn. Một người như vậy chẳng lẽ không đủ tốt sao?"

Đường Triệu nhìn cậu, chớp chớp mắt: "Vậy anh ta đã làm gì khiến cậu động lòng sao? Trước giờ bao nhiêu người theo đuổi cậu mà cậu đều không động lòng, sao tự dưng lại là anh ta?"

Giang Cố suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Chẳng làm gì đặc biệt cả, chỉ là mấy lần tiếp xúc trong sinh hoạt thường ngày khiến tớ thấy thoải mái thôi. Những người theo đuổi trước đây chẳng ai ra hồn, người thì tự mãn một cách mù quáng, người thì tự tin quá mức, còn có người quá trẻ con, nghĩ rằng chơi bóng cho thật ngầu hay tỏ ra ghen tỵ tranh giành tình cảm với người khác là đã bày tỏ tình yêu với tớ."

Cậu cũng là đàn ông, cậu hiểu rõ sự kiêu ngạo và bản năng ở đàn ông; mấy trăm ngàn chữ cũng không thể kể hết được. Những người không có năng lực thì tự kiêu vì hư danh, người có tài thì kiêu hãnh quá đáng, điều kiện kém thì tự ti mà tưởng mình cao hơn người, điều kiện tốt thì lại coi mình là trên hết.

Tất nhiên vẫn có không ít người xuất sắc, nhưng tỷ lệ này rất ít. Mà trong số đó, người thích nam có bao nhiêu, người thích nữ lại chiếm bao nhiêu?

Giang Cố hiểu rõ thực tế này nên không muốn miễn cưỡng bản thân. Vì vậy, cậu dứt khoát từ chối, chẳng muốn phí thời gian quý báu của mình.

Nhìn Đường Triệu vai rung rung, ôm gối cười không ngớt, Giang Cố đẩy hắn, cũng bật cười hỏi: "Cậu cười cái gì? Buồn cười đến vậy sao?"

Đường Triệu không nhịn được nữa, cười phá lên, ngã lăn trên giường của Giang Cố, cười đến lăn lộn.

Chuyện này sao lại không buồn cười chứ? Tư Hành thầm mến Giang Cố bao nhiêu năm, luôn cẩn trọng trong từng hành động, không dám thể hiện ý đồ, phải tính toán đủ đường mới khiến Giang Cố đến gần mình. Thế mà anh vẫn giữ kín suy nghĩ, không dám hé nửa lời.

Kết quả là bây giờ Giang Cố hỏi hắn về khả năng tiến tới với Tư Hành... còn cần gì nữa? Chỉ cần Giang Cố gật đầu, Tư Hành chắc chắn sẵn sàng trao cả mạng sống cho cậu thôi.

Nhưng mà, chuyện này Đường Triệu không định nói ra, hắn lau đi nước mắt vì cười quá nhiều, rồi bảo: "Thần tiên động lòng phàm, tớ cười có gì sai nào! Cậu cứ yên tâm, cứ dũng cảm theo đuổi đi, trên đời này chẳng có ai mà cậu không thể chinh phục được cả!"

Giang Cố đáp lại: "Đâu có đến mức đó, tớ muốn có một mối quan hệ bình thường, lành mạnh, chứ không phải kiểu tình một đêm vô nghĩa kia, nên cứ từ từ thôi. Tớ cũng chưa định tỏ tình ngay, tình cảm chưa đến mức ấy. Cứ làm quen trước đã, thích nghi dần dần rồi quan sát tìm hiểu thêm."

Đường Triệu cười đến mức thở hổn hển, nói: "Vẫn còn phải quan sát nữa sao? Không phải cậu đã hiểu rõ về anh ta mới có ý định yêu đương đấy ư?"

Giang Cố đáp: "Con người đâu phải vài tháng là hiểu hết được. Tớ muốn quan sát xem anh ấy có phản cảm với đồng tính hay không. Cậu nhớ Cam Thần lần trước không, lúc đi học đã tỏ tình với anh ấy đấy? Giờ, Tư Hành còn tránh anh ta như tránh dịch bệnh. Nhưng nói Tư Hành kỳ thị cũng không đúng, tớ cảm thấy không giống lắm. Hơn nữa, bọn tớ vốn chẳng có nhiều điểm chung, nếu tớ nói thẳng là tớ thích anh ấy và muốn hẹn hò, nếu anh ấy từ chối, chắc chắn tớ sẽ không thể tiếp tục ở đây nữa.

Chuyển đi rồi thì sau này cũng chẳng còn lý do gì để gặp lại nữa, coi như kết thúc. Nhưng nếu từ từ tiếp xúc, để anh ấy quen và thích ứng, nếu anh ấy nảy sinh chút suy nghĩ gì đó từ những tiếp xúc của tớ, chẳng phải ổn hơn sao?"

Đường Triệu sờ cằm, gợi ý: "Theo mình thấy thì đàn ông chẳng ai cưỡng lại được vài lần đụng chạm đâu. Hai người còn sống chung dưới một mái nhà nữa, sao không tạo cơ hội chạm vào anh ta nhiều hơn một chút? Ví dụ, cùng xem phim rồi cậu dựa vào anh ta giả vờ ngủ, hoặc khi anh ta nấu ăn hay làm gì đó, cậu đi ngang rồi giả vờ trượt chân ngã lên người anh ta, không thì tắm rửa xong không cầm theo đồ, bảo anh ta lấy giúp!"

Đường Triệu vừa nói vừa nhịn không nổi cười đến lăn lộn, hắn có thể tưởng tượng ra nếu Giang Cố thực sự làm như vậy, Tư Hành chắc phải chịu đựng kiểu trêu chọc này đến nổ tung mất.

Đúng là buồn cười quá, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi mà Đường Triệu đã không nhịn được cười. Cuộc sống mà, cứ tiến thẳng một lèo thì có gì thú vị, tự mình từng bước khám phá mới là vui. Đây sẽ là những kỷ niệm đẹp đẽ sau này.

Vì thế, Đường Triệu quyết định giữ bí mật, hahahahaha.

Khi Tư Hành về nhà, nhìn thấy đôi giày ở cửa và cánh cửa phòng ngủ đóng kín, anh đoán là Đường Triệu đến, nhưng không hiểu hai người trong phòng đóng cửa làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!