Chương 46: Hình như Anh ấy cũng không 'thẳng' lắm

Đôi mắt là bộ phận có thể truyền tải rõ ràng cảm xúc của một người. Biểu cảm khuôn mặt có thể che giấu, nhưng ánh mắt lại không thể kiểm soát được.

Cơn chóng mặt đến rất bất ngờ. Đối với một người thường xuyên bị tụt huyết áp như Giang Cố thì cơn chóng mặt này không quá nghiêm trọng, vì chỉ vài giây sau cậu đã lấy lại được ý thức. Nếu không phải cậu vừa mới đứng dậy và không bám vững vào tay vịn ghế, cộng với vết mổ trên bụng gây khó khăn trong việc di chuyển, thì chỉ cần ngồi xuống tạm một lát, cơn chóng mặt cũng sẽ qua.

Ngay cả khi thật sự không đứng vững mà ngã xuống, đằng sau cậu cũng là một chiếc ghế sô pha mềm, không thể gây tổn thương gì. Vậy nên, ngoài cảm giác khó chịu về mặt sinh lý, Giang Cố không cảm thấy hoảng sợ mấy.

Nhưng sự lo lắng của Tư Hành lại khiến cậu có chút ngạc nhiên. Cảm xúc trong đôi mắt của anh quá mạnh mẽ: căng thẳng, lo lắng, bối rối, thậm chí còn có chút hoảng loạn. Lần này, Giang Cố đã nhìn thấy rõ ràng.

Cảnh tượng này khiến cậu nhớ lại lần trước trong tiệm sách giữa trời mưa lớn. Khi đó, dường như cậu cũng từng bắt gặp những cảm xúc tương tự trong ánh mắt của Tư Hành.

Nhưng lần trước đến khi cậu nhìn lại, anh đã kịp thu về hết cảm xúc, sự bộc lộ chỉ thoáng qua nhanh đến nỗi người ta có thể nghĩ đó là ảo giác.

Lần này, cơn chóng mặt do tụt huyết áp đến quá nhanh, phản ứng của Tư Hành hoàn toàn không thể che giấu được.

Đây không phải là phản ứng bình thường của một người bạn, thậm chí là một người bạn thân thiết. Hoặc phải nói rằng, đối với một người trưởng thành có kinh nghiệm, tính cách điềm tĩnh như Tư Hành, phản ứng này quá mức thái quá.

Vậy trong trường hợp nào phản ứng lại thái quá?

Chỉ khi quá lo lắng và quan tâm.

Suy nghĩ này làm tim Giang Cố đập nhanh hơn. Vậy ra, có lẽ không chỉ mình cậu đơn phương cảm nhận điều gì đó. Dù bây giờ Tư Hành có nghĩ gì về cậu thì sự quan tâm thái quá này cũng đã mở ra rất nhiều khả năng.

Khi thấy Giang Cố mở mắt, trái tim vốn đang bị siết chặt của Tư Hành cuối cùng cũng nới lỏng một chút. Dù vậy, lồng ngực anh vẫn đập thình thịch, tay anh đang chạm vào gương mặt cậu cũng khẽ run. Trong giọng nói của anh vẫn còn vương chút lo sợ: "Giang Cố? Cảm thấy thế nào? Có đau ở vết mổ không?"

Người trong vòng tay anh mềm nhũn, Giang Cố yếu ớt đến nỗi anh không dám ôm quá chặt, sợ rằng chỉ cần một chút lực cũng sẽ làm cậu đau. Sau khi ngăn cậu ngã xuống vì cơn chóng mặt đột ngột, Tư Hành một tay ôm lấy eo cậu, tay kia đỡ phần cổ, chuẩn bị đặt cậu xuống ghế sofa rồi đi lấy viên kẹo.

Anh vừa mới đặt cậu xuống, chưa kịp buông tay thì Giang Cố đã nhẹ nhàng níu lấy áo anh, nhắm mắt nhăn mặt, giọng nói đầy khó chịu: "Đừng, đừng cử động. Em khó chịu lắm."

Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Giang Cố, tim Tư Hành như thắt lại. "Em bị tụt huyết áp rồi, để tôi đi lấy kẹo cho em."

Túi áo của Tư Hành có kẹo, nhưng đó là túi của áo khoác, khi về đến nhà, anh đã cởi áo khoác ra. Hộp kẹo gần nhất lại nằm ở đầu kia của ghế sofa, nếu không buông Giang Cố, anh không thể lấy được.

Mặc dù Giang Cố đã tỉnh lại, nhưng cơn tụt huyết áp vẫn khiến cơ thể cậu không có sức. Bàn tay đang nắm lấy áo của Tư Hành rất dễ dàng bị gỡ ra.

Cẩn thận buông tay khỏi eo Giang Cố, Tư Hành nhẹ nhàng bế cậu lên và đặt xuống ghế sofa. Sau đó, anh nhanh chóng lấy một viên kẹo, bóc lớp vỏ và đưa đến trước miệng Giang Cố: "Há miệng ra, ngậm một viên kẹo, lát nữa sẽ hết chóng mặt thôi."

Giang Cố khẽ mở miệng, một viên kẹo ngọt ngào lập tức được đưa vào.

Tư Hành quỳ xuống bên cạnh ghế sofa, quan sát đôi môi tái nhợt của Giang Cố, thấy cậu nhắm mắt để giảm bớt cảm giác chóng mặt do tụt huyết áp. Nghĩ đến việc nhà vẫn còn chén canh ngọt từ sáng, Tư Hành định đứng dậy đi hâm nóng canh cho Giang Cố.

Nhưng ngay khi Tư Hành chuẩn bị rời đi, Giang Cố không biết anh định làm gì, vô thức vươn tay về phía anh. Nhưng vừa cử động một chút, cơn chóng mặt lại ập đến lần nữa.

Thế giới trước mắt như quay cuồng, nhịp tim đập mạnh và đau nhói trong lồng ngực, cảm giác nặng nề khiến Giang Cố không thể không ôm lấy ngực, nhíu mày, hơi thở gấp gáp, không khí xung quanh như trở nên loãng hơn. Cậu cố gắng hít thở, nhưng không thể lấy được nhiều không khí tươi mới.

Tư Hành lập tức quay lại, thấy cậu thở khó khăn, anh muốn đỡ cậu dậy nhưng lại sợ làm Giang Cố khó chịu hơn: "Đau tim rồi sao? Giang Cố? Tôi đi lấy thuốc cho em!"

Giang Cố nắm chặt áo trước ngực, lắc đầu. Nằm như vậy khiến cậu cảm thấy ngực bị đè ép bởi một tảng đá lớn, rất khó chịu. Cậu cố gắng ngồi dậy nhưng không có sức.

Tư Hành vội vàng tiến đến, cẩn thận đỡ Giang Cố ngồi lên, để cậu dựa vào lòng mình, một tay nhẹ nhàng xoa dịu ngực cậu: "Hít thở chậm thôi, không cần vội. Khi đường huyết ổn định lại thì em sẽ đỡ hơn. Bây giờ em còn đau ở tim hay chỉ bị chóng mặt thôi?"

Giang Cố hoàn toàn dựa vào người Tư Hành, hít thở chậm rãi theo nhịp vu. ốt ve của anh. Một lúc lâu sau, hơi thở của cậu mới dần trở nên đều đặn, cơn chóng mặt do tụt huyết áp cũng từ từ tan biến khi viên kẹo ngọt tan chảy trong miệng.

Giang Cố không rời khỏi vòng tay của Tư Hành. Mặc dù cơ thể cậu vẫn còn chút khó chịu, nhưng nếu là ngày thường, cậu chắc chắn sẽ cố gắng không làm phiền người khác, mà tự tìm chỗ nằm nghỉ ngơi cho qua.

Nhưng lần này, cậu để mặc mình dựa vào Tư Hành, không cố gắng tỏ ra mạnh mẽ hay che giấu cảm giác khó chịu của mình, giọng nói yếu ớt: "Em vẫn thấy chóng mặt, khó chịu quá."

Tư Hành không dám di chuyển cậu, chỉ ôm cậu trong lòng, như thể sợ tiếng nói của mình quá lớn sẽ làm Giang Cố khó chịu hơn. Anh nhẹ nhàng an ủi: "Tôi sẽ hâm nóng canh ngọt, em uống một chút sẽ dễ chịu hơn, được không?"

Giang Cố rên lên một tiếng: "Đừng di chuyển, để em nghỉ một chút đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!