Nếu không bị bệnh, có lẽ Giang Cố sẽ còn bực mình chuyện Giang Lâm tìm cậu thêm mấy ngày nữa, nhưng bây giờ, cậu nào còn hơi sức đâu mà bận tâm đến người khác, chỉ riêng việc hồi phục sau phẫu thuật viêm ruột thừa thôi cũng đã đủ làm cậu mệt mỏi rồi.
Bơm giảm đau (PCA) không thể dùng nhiều, ngày đầu đau nhất đã cho cậu dùng, sang ngày thứ hai bác sĩ đã không cho nữa. Đau chỗ mổ chỉ là đau ngoài da thịt, khi vết thương liền lại thì sẽ không còn đau, Giang Cố cũng cố chịu đựng, nhưng bên trong bụng vẫn rất đau, lại không thể chạm vào hay ấn vào vì vết mổ, điều này làm cậu bị dằn vặt không ít.
Thấy Tư Hành bước tới, Giang Cố liền muốn né đi, nhưng cậu đang nằm trên giường, có thể né được đến đâu chứ.
Tư Hành cũng rất xót xa, mỗi lần đỡ cậu đi lại, thấy mặt cậu trắng bệch vì đau, lòng anh cũng nhói theo, nhưng đây là quá trình cần phải trải qua, Tư Hành chỉ còn cách cứng rắn mà giám sát: "Hôm nay chúng ta chỉ đi mười phút thôi, đi xong là được nghỉ."
Giang Cố bám chặt vào lan can giường, không chịu: "Đã thông khí rồi, sao vẫn phải đi nữa, em thực sự rất đau, không phải đã cắt ruột thừa rồi sao, có khi nào cắt chưa sạch không? Tại sao vẫn đau thế này? Tư Hành, bụng em đau quá."
Tư Hành vuốt nhẹ mái tóc cậu, giọng dịu dàng dỗ dành: "Vì bị thủng, dịch mủ nhiễm vào ổ bụng, bên trong có dịch tụ và viêm nhiễm nên vẫn còn đau. Dù đã thông khí rồi nhưng vẫn phải đi lại để tránh dính ruột. Tôi sẽ đỡ em đi từ từ, ngoan nào, hôm nay chỉ đi mười phút thôi, tôi đảm bảo."
Biết không trốn được, Giang Cố đành buông tay khỏi lan can, rồi đưa tay về phía Tư Hành.
Tư Hành thở phào nhẹ nhõm, nếu Giang Cố thực sự khóc lóc van nài, có lẽ anh cũng không đủ nhẫn tâm để ép cậu.
Ngày hôm đó, Giang Cố đau đớn vô cùng, trên đường đến bệnh viện cậu đã khóc vì đau, từng giọt nước mắt ấy như những giọt sắt nóng chảy, rơi xuống lòng anh, tạo thành từng vết thương đau đớn. Cảm giác này, anh thật sự không muốn phải trải qua lần nữa.
Cẩn thận bế cậu xuống giường, Giang Cố lại bắt đầu bước từng bước chậm chạp trong hành lang.
Hôm trước, có một người cũng nhập viện làm phẫu thuật ruột thừa, tuy không cùng phòng nhưng ở cùng tầng, cũng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi. Hôm qua người đó cũng ôm chỗ mổ chậm rãi đi lại, hôm nay đã đi nhanh thoăn thoắt rồi.
Giang Cố nhìn thấy cậu ta tự đẩy giá treo dịch đi bộ trong hành lang, không khỏi thầm ngưỡng mộ. Sao mà người với người lại khác nhau đến thế chứ.
Tư Hành nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của cậu, bật cười nói: "Cố gắng thêm hai ngày nữa, chờ khi viêm nhiễm lắng xuống, chúng ta cũng có thể xuất viện rồi."
Sau một hồi vận động khó khăn, Giang Cố mệt mỏi nằm bệt xuống giường, Tư Hành bưng một chậu nước ấm đến, định lau người cho cậu.
Giang Cố không thoải mái, bụng đau, tim cũng không yên, nhưng mỗi lần phải gượng dậy đi lại đều như thế. Bác sĩ bảo đó là do tiêu hao quá nhiều sức, là phản ứng bình thường sau khi mệt mỏi, không cần dùng thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi để cậu tự hồi phục là được.
Cho nên lúc này, Giang Cố giống như một con búp bê mất hồn, để mặc Tư Hành làm gì thì làm.
Đến khi y tá mang thuốc vào thay băng trên vết mổ ở bụng, Giang Cố mới hồi phục được chút sức lực.
Trên bụng cậu có ba cái lỗ tròn, nói là mổ nội soi, vết mổ không lớn, nhưng màu đỏ của thịt lộ ra khiến làn da trắng của cậu trông càng trở nên kinh khủng.
Giang Cố tò mò nhìn, y tá mỉm cười trấn an: "Vết mổ nhỏ thôi, chờ lành hẳn rồi mỗi ngày bôi thuốc trị sẹo đều đặn, ngăn ngừa sẹo lồi, nếu không phải là da dễ bị sẹo thì sau này sẽ khó nhận ra lắm."
Một cậu trai đẹp như vậy, nếu trên người có vài vết sẹo, cảm giác như trên gốm sứ trắng xuất hiện vài chấm đen, thật đáng tiếc.
Giang Cố không quá bận tâm về sẹo, sau này cậu còn phải phẫu thuật tim, vết sẹo ấy có lẽ dù bôi thuốc bao nhiêu cũng không hết. Cậu chỉ quan tâm hỏi: "Thông thường vết mổ này bao lâu mới lành?"
Y tá vừa sát trùng thay băng vừa nói: "Thường thì ba đến năm ngày là có thể xuất viện, về nhà dưỡng thêm vài hôm nữa là ổn, nhưng tình trạng của cậu nghiêm trọng hơn, có viêm do thủng ruột, phải chờ hết viêm hoàn toàn mới được xuất viện. Một hai tháng này cũng đừng vận động mạnh, dù vết mổ ngoài đã lành thì bên trong bụng cũng cần thời gian hồi phục."
Sau khi y tá mang khay thuốc đi, Tư Hành lại vắt một chiếc khăn bông: "Tôi lau bụng cho em."
Giang Cố khẽ đáp một tiếng, cúi đầu nhìn động tác của Tư Hành, anh như sợ làm cậu đau, cẩn thận tránh khu vực có băng gạc, dùng khăn mềm lau nhẹ nhàng từng chút một.
Lau đến phần bụng trên thì không sao, nhưng khi xuống đến bụng dưới và eo bên, Giang Cố cảm thấy một cơn ngứa ngáy tê dại len lỏi vào tận xương cốt, không đau, nhưng rất khó chịu.
Cậu theo phản xạ đẩy tay Tư Hành ra.
Động tác của Tư Hành khựng lại, anh vội nhìn cậu, dò xét nét mặt: "Tôi làm em đau à?"
Giang Cố không dám nói thật về cảm giác của mình, chỉ đành khẽ gật đầu.
Tư Hành nhúng khăn qua nước: "Vậy tôi sẽ nhẹ tay hơn, sẽ nhanh thôi."
Chiếc khăn nóng lại đặt lên da, lần này Tư Hành sợ làm cậu đau nên chỉ lau nhẹ vài cái rồi kéo áo cậu xuống, sau đó anh nhẹ nhàng bế cậu dựa vào người mình, tiếp tục lau lưng cho cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!