Chương 42: Chỉ Cần Đủ Cứng Rắn

Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Trình Chanh và Tư Hành mỗi người ngồi trên một chiếc ghế. Giang Cố đang ở bên trong, nhưng họ không thể vào gặp. Biết rằng Tư Hành sẽ không rời đi, Trình Chanh chỉ còn cách ra ngoài mua chút đồ ăn, tiện thể mang về cho Tư Hành.

May mà Tư Hành cũng hiểu rằng anh phải ăn no thì mới có sức và tinh thần chăm sóc Giang Cố, nên chẳng cần Trình Chanh thuyết phục nhiều, anh đã ăn hết một bát mì.

Sau khi dọn dẹp xong cái bát trống, Trình Chanh hỏi: "Hôm nay anh định ở đây suốt à?"

"Ừ." Tư Hành gật đầu, nói với Trình Chanh: "Hôm nay phiền cô quá, còn làm lỡ một ngày làm việc của cô. Cô về nghỉ ngơi đi, có tôi ở đây là được rồi."

Không thể vào thăm, nên Trình Chanh ở lại đây cũng chẳng có ích gì: "Trên xe tôi có cái chăn mỏng, tôi đi lấy cho anh. Sáng mai tôi sẽ mang bữa sáng tới, nếu Giang Cố ra ngoài rồi, anh báo tôi một tiếng nhé."

Tư Hành không định làm phiền cô thêm: "Không cần đâu, tôi sẽ gọi trợ lý tới, đợi cậu ấy khá hơn, chúng tôi sẽ mời cô bữa cơm để cảm ơn."

Trình Chanh nhìn về phía căn phòng hồi sức, khẽ thở dài: "Yên tâm đi, Tiểu Cố chắc chắn sẽ không sao đâu."

Bên ngoài phòng hồi sức không chỉ có Tư Hành, mà còn có nhiều người nhà của các bệnh nhân khác. Có người trải chăn nằm dưới sàn, không biết đã chờ bao nhiêu ngày, có người chiếm cả ghế dài ba chỗ, ngủ ngáy vang trời.

Còn có một gia đình rõ ràng là từ xa đến, mang theo cả vali, không nỡ tốn tiền thuê khách sạn nên đành chờ ở ngoài phòng hồi sức, tính toán mỗi ngày bệnh nhân nằm trong đó sẽ tốn bao nhiêu tiền thuốc men đắt đỏ.

Mọi lo âu nổi buồn dường như đều ngưng đọng trong từng góc nhỏ của bệnh viện.

Tư Hành chăm chú nhìn vào cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt, hy vọng giây tiếp theo Giang Cố có thể bình an được đẩy ra.

Đường Triệu và Đường Minh nhận được tin liền vội vàng chạy tới, rõ ràng là vừa từ công ty đến. Đường Triệu vò đầu: "Tình hình thế nào vậy? Viêm ruột thừa sao lại nghiêm trọng như thế? Không phải chỉ cần cắt là xong sao? Sao lại thủng rồi? Nếu đã thủng, chắc chắn là đã phát bệnh một thời gian rồi, không phải chứ, cậu ấy không muốn đến bệnh viện, anh cũng chiều theo à?"

Đường Minh lay Đường Triệu một cái, lúc này Giang Cố còn đang ở trong đó, tình hình vẫn chưa rõ, người khó chịu nhất chắc chắn là Tư Hành. Nói những lời này chỉ khiến Tư Hành càng tự trách.

Chỉ trong một ngày, râu trên mặt Tư Hành đã mọc lởm chởm, thần thái đầy vẻ mệt mỏi: "Không phải đã nói là không cần đến sao, đến cũng không gặp được người."

Đường Minh: "Dù sao cũng phải tới xem một chút. Cậu đã ăn gì chưa? Để tôi đi mua ít đồ cho cậu, có ăn no mới có sức mà chờ."

Tư Hành: "Ăn rồi, hàng xóm kế bên mới vừa đi."

Đường Triệu bám lấy cửa phòng hồi sức, cố nhìn vào bên trong qua cửa sổ nhỏ, nhưng từ ô cửa đó chỉ có thể thấy một hành lang dài, hai bên hành lang là những phòng bệnh đầy thiết bị, tất cả cửa đều đóng kín, không thể nhìn thấy bên trong là gì.

Một y tá vừa đẩy cửa ra, Đường Triệu liền vội vàng hỏi: "Y tá ơi, bạn tôi thế nào rồi? Tên là Giang Cố, một chàng trai rất rất đẹp trai, mới vừa phẫu thuật viêm ruột thừa, tình trạng của cậu ấy ổn không?"

Cô y tá quả thật có chút ấn tượng, vì người này lúc mới được đưa vào, ai rảnh cũng ghé qua xem. Dù sao họ cũng là người thường, cũng có lúc tò mò, muốn xem chàng trai đẹp trai mà đồng nghiệp nói trông như thế nào: "Tình hình của cậu ấy ổn, chỉ cần không sốt hay nhiễm trùng, rất nhanh sẽ được chuyển sang phòng bệnh thường."

Đường Triệu thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh các gia đình khác cũng lập tức kéo nhau đến hỏi thăm tình hình người thân của họ. Nhưng mỗi y tá phụ trách một bệnh nhân khác nhau, không phải ai cũng biết, sau khi ngăn cản đám người ồn ào, cô y tá vội vàng rời đi.

Đường Triệu ngồi xuống ghế: "Cũng may, y tá nói không sốt, không nhiễm trùng là không sao, sợ chết khiếp. Đợi cậu ấy ra ngoài, tôi nhất định phải mắng cậu ấy một trận, chịu đựng nhỏ lại thành bệnh nặng!"

May mà tình trạng của Giang Cố không quá tệ, tối hôm sau cậu đã được đẩy ra khỏi phòng hồi sức. Người thì tỉnh nhưng rõ ràng là rất đau, khuôn mặt hiện rõ sự chịu đựng.

Khi đổi giường, dù Tư Hành đã hết sức cẩn thận, nhưng chỉ cần di chuyển nhẹ một chút, Giang Cố đã đau đến tái mặt. Nhìn cậu đau đớn như vậy, Tư Hành tìm bác sĩ hỏi xem có thể dùng thuốc giảm đau hay không, nhưng tiếc là thứ đó cũng không có tác dụng ngay lập tức.

Vừa mới phẫu thuật xong, còn chưa thể ăn uống gì, Tư Hành cẩn thận dùng bông tăm làm ẩm môi cho cậu, rồi lau mặt cho cậu: "Nhắm mắt ngủ một lát đi, ngủ sẽ không còn đau nữa."

Giang Cố chậm rãi lắc đầu, giọng khàn khàn yếu ớt: "Đau quá, không ngủ được."

Dù sức khỏe của cậu vẫn luôn kém, nhưng đây là lần đầu tiên cậu phải làm phẫu thuật. Vết mổ ở bụng đau đớn vô cùng, bên trong lẫn bên ngoài đều đau, cậu không thể tưởng tượng nổi, sau này nếu phải làm phẫu thuật tim, cái loại mổ ngực kia, liệu cậu có chịu nổi hay không.

Tư Hành không thể chịu đau thay cậu, những loại thuốc có thể dùng đều đã dùng, chỉ có thể nắm tay cậu, thỉnh thoảng lau mồ hôi trán vì đau của cậu: "Vậy tôi kể chuyện cho em nghe nhé, phân tán sự chú ý sẽ không đau nữa. Để tôi kể chuyện hồi tôi ở nước ngoài, có lần tôi suýt nữa bị sư tử ăn."

Đến hơn 10 giờ tối, Giang Cố mới được chuyển vào phòng bệnh thường. Tư Hành ngồi bên cạnh nói chuyện với cậu, mãi đến gần 3 giờ sáng Giang Cố mới mệt quá mà thiếp đi.

Trong phòng bệnh chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng máy móc hoạt động. Tư Hành nắm tay Giang Cố không hề buông ra, dường như chỉ khi nắm được bàn tay ấm áp và mềm mại của cậu, trái tim hoảng loạn của anh mới có thể bình ổn được.

Lúc đầu Giang Cố nghĩ rằng khi vết mổ lành lại, cơn đau sẽ giảm dần từng ngày, nhưng cậu đã quá ngây thơ rồi. Ngày thứ hai sau khi chuyển vào phòng bệnh thường, cậu đã bị bác sĩ yêu cầu phải đứng dậy đi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!