Từ bàn máy tính đến giường chỉ cách một đoạn ngắn, nhưng cũng đủ làm Giang Cố kiệt sức. Dạ dày đau đến mức không thể chịu nổi, may mắn là bên cạnh giường có để sẵn chiếc bình giữ nhiệt, nước bên trong vẫn còn ấm. Cậu uống một viên thuốc, sau đó ngã xuống giường, không dám cử động thêm nữa, vì chỉ cần cử động là cơn đau lại ập tới dữ dội.
Hai tay cậu ôm chặt lấy bụng, nằm co quắp trên giường, trán tì vào đầu gối đã ướt đẫm mồ hôi, trong lòng chỉ mong thuốc nhanh chóng có tác dụng, thật sự rất đau, rõ ràng không có co thắt dạ dày, nhưng cảm giác còn đau hơn cả những cơn co thắt.
Không biết đã bao lâu, cơn đau cuối cùng cũng dịu lại nhờ vào tác dụng của thuốc. Giang Cố ôm bụng, từ từ ngồi dậy, nhìn lại màn hình máy tính, thấy người bạn học tiểu học của cậu đã gửi liên tiếp mấy tin nhắn.
La Tiểu Bình: [Ở làng mình giờ mấy cụ già cũng mất đi nhiều, thế hệ của bố tớ cũng không quen ông ấy, mấy chục năm trôi qua, mọi thứ thay đổi nhiều lắm, người trong làng biết ông ấy nhưng không nhận ra ông ấy nữa.]
La Tiểu Bình: [Ông ấy đến làng hỏi thăm họ Giang, hỏi tên ông nội cậu, biết được ông nội cậu đã mất rồi, thì lại hỏi về cậu.]
La Tiểu Bình: [Từ hồi học cấp ba cậu đã không còn ở làng nữa, cũng chưa từng quay về, nhưng người trong làng biết cậu đỗ vào một trường đại học rất tốt, dù cậu không về nhưng mọi người ở làng cũng thấy tự hào lắm. Khi bố cậu vừa hỏi, mấy người lớn tuổi trong làng nói cậu đã ra ngoài học, không biết ông ấy có đến trường cậu tìm cậu không.]
La Tiểu Bình: [Tôi làm việc ở thành phố, mười ngày nửa tháng mới về một lần, lúc nghe bố tôi bảo có người đến nhà hỏi chuyện đã là hai ngày trước rồi, người cũng đi rồi, bố tôi nói ông ấy mặc vest trông rất lịch sự, có vẻ khá giả.]
La Tiểu Bình: [Dạo này cậu thế nào? Ở thành phố lớn có khó sống không? Nếu khó quá thì về quê đi, nhà cũ của cậu vẫn còn, sửa sang lại một chút cũng có chỗ để về.]
Giang Cố ngồi trước máy tính, nhắn lại cho La Tiểu Bình: [Cảm ơn cậu đã cho tôi biết chuyện này, có dịp lên Bình Kinh chơi, tôi sẽ đón tiếp cậu.]
Gửi xong tin nhắn, Giang Cố đóng khung trò chuyện, cầm bình giữ nhiệt ra rót thêm một cốc nước, rồi trở về phòng nằm xuống giường. Cơn đau dạ dày đã bớt dữ dội hơn, nhưng cả dạ dày và bụng vẫn không thoải mái, cộng thêm việc nghe chuyện Giang Lâm tìm cậu, lòng cậu lại càng bực bội, tâm trạng vui vẻ vì vừa ký hợp đồng xuất bản sách cũng tan biến.
Lúc này ông ta tìm cậu làm gì chứ, chẳng lẽ Giang Triết đã đến mức không ghép thận là không được nữa sao? Nhưng trước đó cậu nghe nói bệnh viện đã có nguồn thận phù hợp rồi mà.
Dù có thật sự cần thận, tìm cậu cũng vô ích, cậu và Giang Triết không cùng nhóm máu. Lần trước cậu nghe Trình Chanh nói Giang Triết là nhóm máu A, trong khi cậu và Trình Chanh đều là nhóm B.
Hay là ông ta nghĩ dù Giang Triết có chữa khỏi bệnh thì cũng là người vô dụng, nên mới nhớ ra mình còn một đứa con khác?
Không lẽ ông ta nghĩ rằng cậu với ông nội sống ở vùng quê nghèo khổ đó mà có tiền chắc? Căn nhà rách nát đó, có đưa tiền cũng chẳng ai thèm mua, vậy lúc này tìm cậu để làm gì?
Giang Cố nghĩ mãi mà không thông, nhưng không thể ngăn được sự khó chịu khi bị người khác chú ý. Lần này ông ta tìm cậu, chắc chắn là có ý đồ.
May mắn là cậu đã tốt nghiệp rồi, chứ nếu còn ở trường thì chẳng phải dễ bị tìm thấy sao.
Người biết chỗ ở của cậu chỉ có Đường Triệu, thậm chí cậu còn không nói cho hai người bạn cùng phòng khác. Nhưng số điện thoại của cậu thì thầy cố vấn cũ biết, nghĩ đến đây, Giang Cố quyết định sẽ đổi số điện thoại mới, không thể để bất kỳ khả năng nào bị phát hiện.
Tư Hành tan làm về thấy trong nhà yên ắng, bình thường mỗi khi anh về, Giang Cố sẽ ra trò chuyện cùng, lúc này không có động tĩnh gì khiến anh giật mình, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ: "Giang Cố?"
Giang Cố đang nằm trên giường nhắn tin với Đường Triệu, nghe thấy tiếng gọi, cậu quay đầu lại: "Anh tan làm rồi à."
Tư Hành thở phào nhẹ nhõm: "Tôi vừa về, em chưa ngủ dậy sao?"
Giang Cố đặt điện thoại xuống, ôm gối cọ cọ: "Em chưa ngủ, tối nay em không ăn đâu, anh đừng làm phần của em, em đau dạ dày."
Tư Hành đi đến bên giường, ngồi xuống nhìn cậu: "Đau thế nào, đau nhiều không? Em ăn phải gì hay bị lạnh?"
Giang Cố nằm trên gối, không có tinh thần: "Chắc là bị lạnh thôi, em không ăn gì lạ, trước đó đau lắm, em uống thuốc dạ dày thì đỡ hơn rồi, nhưng vẫn hơi khó chịu."
Tư Hành sờ trán cậu, nhiệt độ bình thường, rồi kéo chăn lên đắp cho cậu: "Tôi đi lấy túi chườm nóng cho em nhé."
Nửa tiếng chườm nóng không giúp được gì nhiều, khi Tư Hành dọn dẹp xong túi chườm, Giang Cố nói: "Hôm nay bạn học tiểu học của em bảo Giang Lâm về quê tìm thông tin của em."
Tư Hành nhìn cậu: "Vì chuyện đó mà em khó chịu sao?"
Giang Cố lắc đầu: "Dạ dày đau trước khi biết tới chuyện đó, nhưng bây giờ đúng là thấy khó chịu. Anh nói xem, ông ta về tận quê để tìm thông tin của em, rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn em hiến thận cho con trai ông ấy?"
Tư Hành giơ tay xoa đầu cậu: "Tôi sẽ đi hỏi xem thế nào, em yên tâm, dù ông ta có muốn cũng vô ích, chuyện này không phải cứ muốn là được."
Giang Cố nằm nghiêng trên giường, nhìn anh nói: "Ban đầu em có một chuyện rất vui, cuốn tiểu thuyết đã hoàn thành của em bán được bản quyền rồi, dù tiền không nhiều, nhưng có thể in thành sách cũng làm em vui lắm, kết quả biết chuyện ông ấy tìm em, tâm trạng tự dưng chẳng còn nữa."
Tư Hành ngồi xuống bên cạnh giường cậu, mỉm cười nói: "Hà tất phải vì người không xứng đáng mà làm hỏng tâm trạng, bán được bản quyền, giỏi như vậy, chúng ta phải ăn mừng chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!