*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Chanh ngồi bệt xuống đất, úp mặt lên đầu gối khóc hồi lâu. Những năm qua cô một mình bươn chải, thực sự rất mệt mỏi. Cô luôn cố gắng giữ vững bản thân, không dám để lộ vẻ yếu đuối, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu nổi khi bị mẹ ruột đối xử như vậy.
Giang Cố lấy từ trong nhà ra một hộp khăn giấy, đưa từng tờ cho cô.
Tiếng chuông thang máy vang lên, Tư Hành vừa bước ra đã thấy giấy vương vãi khắp hành lang, Trình Chanh khóc đến sưng cả mặt, mà Giang Cố thì đang ngồi dưới đất.
Anh lập tức nhíu mày, bước tới kéo Giang Cố dậy: "Sao lại ngồi dưới đất, lạnh lắm."
Giang Cố đáp: "Ngoài trời nóng thế này, sao lạnh được." Dù sao cậu cũng coi như tắm uổng công rồi.
Trình Chanh hít mũi, ngẩng đầu nhìn anh. Tư Hành nhìn qua đống hỗn độn dưới sàn: "Có chuyện gì vậy?"
Giang Cố đáp: "Mẹ chị ấy vừa mới đến gây chuyện."
Tư Hành lập tức kiểm tra Giang Cố từ đầu đến chân: "Có làm em bị thương không?"
Giang Cố lắc đầu: "Đừng nói là bị thương, bà ấy còn chẳng dám đụng vào em nữa, sợ đụng tới em một cái lại phải đền tiền."
Nghe thấy cậu không sao, Tư Hành mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn giọt mồ hôi trên trán cậu: "Vào nhà đi, ngoài này nóng lắm."
Trình Chanh cũng từ dưới đất đứng dậy, giọng mũi nghèn nghẹt: "Tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ, hai người vào nhà đi, cảm ơn Tiểu Cố đã ở lại nói chuyện với chị lâu như vậy."
Tư Hành liếc nhìn cô, mới một buổi chiều đã gọi Giang Cố là Tiểu Cố rồi? Mấy tháng nay anh còn chưa dám thay đổi cách xưng hô.
Giang Cố nói: "Không sao, tối nay chị qua đây ăn cơm đi. Chị như này chắc cũng chẳng có tâm trạng nấu ăn đâu, Tư Hành nấu ăn ngon lắm."
Nói rồi cậu quay sang nhìn Tư Hành: "Được không?"
Người nấu ăn là Tư Hành, ăn cơm là ở nhà Tư Hành, thế nào cũng phải hỏi ý kiến đương sự, dù rằng có hơi muộn.
Đương sự còn có ý kiến gì được, Giang Cố đã chủ động mời người ta đến nhà ăn cơm, cậu thực sự coi đây là nhà của mình rồi, khoảng cách thân sơ rõ ràng như vậy. Trong lòng có chút không vui vì Trình Chanh đổi cách xưng hô cũng tan biến, anh gật đầu: "Được."
Trình Chanh cũng không khách sáo, về nhà rửa mặt, dọn dẹp đống hỗn độn và những thứ bị đập vỡ. May mắn là nhà cô trống trải, vốn dĩ không có nhiều đồ để đập phá. Sau đó, cô sắp xếp quà du lịch đã chuẩn bị cho Giang Cố và Tư Hành, rồi mới gõ cửa nhà hàng xóm.
Guli
- chú mèo nhỏ thích giao lưu, chạy lon ton ra đón khách, rồi dụi dụi vào người cô gái xinh đẹp có mùi thơm thoang thoảng.
Trên đời còn gì chữa lành hơn những bé mèo lông mềm lại thân thiện nữa, chẳng có gì cả!
Vu. ốt ve Guli, Trình Chanh nhìn ngắm nó, nói thèm thuồng: "Hay là chị cũng nuôi một con mèo nhỉ, mỗi ngày về nhà, đều có một bé đáng yêu chào đón mình."
Giang Cố nhắc nhở: "Không phải con mèo nào cũng thân thiện như vậy đâu. Có con tính tình khó chịu lắm, chỉ cần chạm nhẹ một cái là đưa vuốt ra cào ngay. Chị còn phải lo thức ăn cho nó nữa, nhãn hiệu nhiều vô kể, đôi khi không cẩn thận là trúng món không tốt, mèo ăn không ngon thì sẽ ốm. Chị phải dọn phân cho nó, phân mèo rất hôi, còn phải dọn cát mà nó bới tung khắp nơi. Có con còn cố tình đi vệ sinh đúng lúc người ta ăn cơm.
Rồi còn lông mèo nữa, khắp quần áo, rèm cửa, váy áo đẹp đẽ, thậm chí cả trong bát đĩa của chị. Còn sofa nữa, nếu nhà chị dùng sofa bằng da, chúc mừng chị, trúng giải rồi."
Trình Chanh nghe xong cũng kinh ngạc, ôm bé mèo nhỏ trên tay, chạm vào cái mũi bé tí của nó: "Hóa ra nuôi các em khó vậy à, thôi thôi, để chị vu. ốt ve mèo nhà người ta là được rồi."
Tư Hành đang nấu ăn trong bếp, không biết đang làm gì mà dầu sôi trong chảo nổ lách tách.
Trình Chanh vừa vuốt mèo, vừa nhìn vào bếp, rồi nhỏ giọng nói với Giang Cố: "Chị hơi ngạc nhiên đấy, Tư Hành cũng biết nấu ăn à."
Giang Cố cười đáp: "Lần đầu tiên em thấy anh ấy nấu ăn, em cũng bất ngờ lắm. Nhưng mà, thật sự anh ấy nấu ăn rất ngon."
Chỉ tiếc là cậu có nhiều món không thể ăn được, cay quá, dầu mỡ quá đều không thể đụng vào. Nếu không có một người bạn cùng phòng nấu ăn ngon như vậy, Giang Cố thực sự nghĩ mình sẽ hạnh phúc đến chết luôn. Nhưng mà, hiện giờ như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.
Công ty của Tư Hành, Trình Chanh có biết đến. Dù chưa từng hợp tác, nhưng trong ngành, công ty của anh cũng có tiếng tăm. Còn trẻ mà tự thân lập nghiệp, mở rộng kinh doanh xa như vậy, chắc phải vất vả đến mức tranh thủ từng giấc ngủ. Vậy mà vẫn còn thời gian học nấu ăn, đã học rồi mà còn có thể về nhà nấu cơm mỗi ngày. Tư Hành này chắc phải luyện thuật phân thân rồi, không thì làm sao mà cân bằng thời gian được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!