Chương 39: Điên Rồi, Điên Rồi

Nhìn cánh cửa bị đóng lại một lần nữa, Giang Cố cũng không suy nghĩ nhiều, cậu quay sang Tư Hành nói: "Anh có việc cần giải quyết phải không? Anh cứ làm đi, không cần lo cho em đâu."

Tư Hành lấy lại bình tĩnh, kéo cậu lại: "Để tôi xem mắt em đã, vẫn còn đỏ, tôi nhỏ thêm chút thuốc nhỏ mắt cho đỡ khô."

Giang Cố ngẩng đầu lên, chờ Tư Hành nhỏ thêm thuốc nhỏ mắt, rồi cậu mới trở lại sofa ngồi xuống, nhắm mắt lại, đợi cho mắt tự hồi phục.

Tư Hành ra khỏi văn phòng, khi quay lại, anh mang theo hai suất cơm, thức ăn đựng trong những hộp màu sắc tươi sáng, vàng nhạt và xanh tươi bày biện trông rất ngon mắt.

Bàn làm việc rất rộng, không tiện để ăn, nên Tư Hành đặt thức ăn lên bàn trà.

Ngửi thấy mùi thơm, Giang Cố mở mắt ra, tò mò nhìn các món trên bàn trà: "Đây là hộp cơm của anh hay là căng tin của các anh đều dùng loại này?"

Tư Hành: "Đều dùng loại này, hộp này dễ rửa hơn loại khay."

Giang Cố: "Nhìn không giống kiểu cơm đại trà." Nhìn tinh tế hơn nhiều so với căng tin trường cậu.

Tư Hành đưa đũa cho cậu: "Thử xem, vì phải phù hợp với nhiều người nên không quá nhạt."

Giang Cố cầm bát lên, gắp miếng đậu phụ sốt thịt bằm đầu tiên, rồi gật đầu với Tư Hành: "Vị ổn, vừa miệng."

Đậu phụ là loại rất khó thấm gia vị, nếu nhạt quá thì không ngon.

Tư Hành lại dụ dỗ cậu ăn một miếng sườn, còn cá thì anh không ép, dù cá kho ở căng tin ăn được nhưng nhiều xương, anh không muốn cậu bị hóc.

Có Giang Cố cùng ăn, Tư Hành ăn nhiều hơn bình thường một chút, anh ăn hết chỗ Giang Cố không ăn nổi rồi nói: "Lát nữa em qua phòng nghỉ ngủ đi, buổi trưa nắng lớn, nóng lắm."

Giang Cố từ chối: "Lát nữa em gọi xe về đến tận cửa nhà, không cần đi bộ, về nhà ngủ vẫn thoải mái hơn."

Dù Tư Hành rất muốn Giang Cố ở lại với mình, nhưng anh không dám ép, sợ cậu ở đây sẽ không thoải mái, nên nói: "Vừa mới ăn no, nghỉ ngơi một lát, lát nữa tôi để tài xế đưa em về."

Giang Cố: "Tài xế? Anh có tài xế à?"

Cậu luôn nghĩ Tư Hành tự lái xe.

Tư Hành cười: "Tất nhiên là có, chỉ là tôi thích tự lái xe hơn, tự mình lái xe thì sẽ tiện hơn, tài xế thỉnh thoảng được dùng để đưa đón khách hoặc làm vài việc lặt vặt."

"Vậy được, lát nữa làm phiền tài xế của anh đưa em về."

Giang Cố nói rồi cầm túi đồ bên cạnh lên, lấy ra vài thứ cậu mua hôm nay: "Anh có dùng mấy thứ này không? Đây là sữa rửa mặt, đây là nước hoa hồng và kem dưỡng, em mua hai bộ, lát nữa về em sẽ để trong phòng tắm của anh."

Tư Hành không quen dùng mấy thứ này, anh thường chỉ rửa bằng nước sạch.

Nhưng Giang Cố mua thì anh chắc chắn sẽ dùng.

Trước đây anh không để ý, anh lớn hơn Giang Cố tám tuổi, có lẽ thật sự cần chăm sóc da, lỡ sau này cậu chê anh già thì sao. Tuổi tác không thể thay đổi được, nhưng nếu nhìn trẻ trung thì có thể rút ngắn khoảng cách tuổi tác một chút.

Không biết rằng suy nghĩ của Tư Hành đã đi xa đến vấn đề già nua, Giang Cố cũng không rõ anh đã từng dùng những thứ này chưa, nên cậu giải thích công dụng của từng thứ, rồi nhìn đồng hồ nói: "Em về đây, về nhà còn có thể ngủ trưa."

Tư Hành: "Được, tôi sẽ để tài xế đưa em về."

Anh tiễn cậu xuống tầng, tiễn đến tận gara, nhìn xe chạy đi xa, Tư Hành mới quay lại văn phòng.

Khi Giang Cố về đến nhà, cậu tình cờ gặp Trình Chanh vừa trở về từ chuyến du lịch, hai người gặp nhau ngay tại gara, có lẽ Tư Hành đã dặn trước, tài xế đưa xe thẳng vào gara để Giang Cố không cần đi bộ dưới nắng, sau đó cậu nhìn thấy Trình Chanh đang dừng xe ở chỗ đậu xe bên cạnh.

Giang Cố cảm ơn tài xế xong, đợi anh ta lái xe đi rồi, cậu đi đến chỗ Trình Chanh giúp cô ấy lấy vài cái hành lý: "Lúc đi chị mang nhiều đồ thế này à?"

Trình Chanh cười: "Lúc đi thì nhẹ nhàng thôi, về thì quà đặc sản, quà lưu niệm, còn có mấy cái váy đẹp cũng mua không ít, nên đồ đạc mới nhiều thế này, cậu giúp chị đẩy cái vali này với."

Giang Cố giúp cô đẩy hai cái vali lớn, trên vali còn xếp thêm mấy cái hộp quà, Trình Chanh xách ba cái túi lớn, hai người vất vả đưa đống đồ này lên thang máy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!