Lúc hai người về đến nhà đã hơn 10 giờ. Bình thường, giờ này Giang Cố đã tắm rửa xong và nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. May là chiều nay cậu đã ngủ khá lâu, nên giờ cũng không thấy buồn ngủ lắm.
Tư Hành cất nồi canh phổi heo mà họ mang về từ nhà họ Đường vào tủ lạnh, rồi quay sang nói với Giang Cố: "Sáng mai uống canh này nhé, tôi sẽ làm thêm một chiếc bánh trứng, được không?"
Giang Cố dựa vào ghế sofa, vừa vuố. t ve Guli vừa gật đầu: "Được, em thế nào cũng được."
Sau khi cất canh xong, Tư Hành nhìn đồng hồ: "Đi tắm rồi đi ngủ thôi, muộn lắm rồi."
Mặc dù Giang Cố không buồn ngủ, nhưng cậu vẫn cảm thấy mệt mỏi, không muốn động đậy. Cậu nhìn Guli một lúc, thấy Tư Hành đi ra ban công chuẩn bị thu quần áo, liền giơ tay về phía anh: "Kéo em một cái đi."
Tư Hành dừng bước, vòng qua bàn trà, đi đến bên sofa. Bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay Giang Cố, những ngón tay mảnh khảnh của cậu bị bao trọn trong lòng bàn tay anh. Chỉ cần một chút lực nhẹ, anh đã kéo được cậu đứng dậy.
Giang Cố mượn lực đứng lên, tay kia khẽ vịn vào vai Tư Hành. Đợi đến khi đứng vững, cậu mới buông tay anh ra, sau đó mỉm cười: "Em đi tắm đây."
Tư Hành khẽ ừ một tiếng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Hơi ấm còn vương lại trên lòng bàn tay và cảm giác từ vai khiến anh không nhịn được mà nhớ lại. Anh nhẹ nhàng chạm vào nơi Giang Cố vừa chạm qua, đôi mày dần giãn ra, bất giác nở nụ cười.
Giang Cố ngày càng thoải mái với anh. Trước đây, những sự tiếp xúc như thế này, anh thậm chí còn không dám nghĩ tới. Vậy nên, bây giờ đối với Giang Cố, chắc hẳn anh không còn là một người chủ nhà xa lạ và khách sáo nữa.
Rời khỏi phòng khách, bước vào phòng thay đồ, Giang Cố nhìn bàn tay mình. Trước đây khi Tư Hành tập gym, cậu đã thấy dáng người của anh rất chuẩn. Hai lần Tư Hành bế cậu đến bệnh viện và từ bệnh viện về nhà cũng cho cậu cảm nhận rõ ràng cơ thể tràn đầy sức mạnh của anh.
Nhưng lần đầu tiên trực tiếp chạm vào, cảm giác... thật ngoài sức tưởng tượng.
Giang Cố là người rất có kế hoạch. Cậu sẽ không ngồi im chờ đợi một cách thụ động, nhưng cũng sẽ không quá chủ động đặt mình vào vị trí để người khác lựa chọn. Vì thế, bước đầu tiên trong việc phát triển tình cảm là từ từ thích nghi với những tiếp xúc thân thể.
Sau khi tắm xong, Giang Cố soi mình trong gương, cậu nghĩ mình cần phải bồi bổ thêm, gầy quá không đẹp. Tóc cũng dài rồi, nên đi cắt bớt. Thời tiết miền Bắc khô hanh, nhất là khi luôn ở trong phòng điều hòa, cần chăm sóc da cơ bản.
Muốn đẹp là phải biết chăm sóc. Ngoại hình cậu vốn đã có lợi thế sẵn từ đầu, dĩ nhiên không thể bỏ phí, vì rõ ràng đây là một xã hội coi trọng ngoại hình.
Kịch bản tiếp theo cũng cần sớm chuẩn bị, cậu phải tích lũy nhiều tiền hơn. Một tài khoản tiết kiệm đầy đủ là sự đảm bảo vững chắc và là lối thoát tốt nhất.
Ngoài ra, thỉnh thoảng có thể gặp Tư Hành ở nơi khác ngoài trong nhà để giữ cảm giác mới mẻ, một chút kí. ch thích về thị giác cũng cần thiết. Nếu cứ giữ mãi hình ảnh quen thuộc ở nhà, rất dễ gây mệt mỏi.
Mặc dù gần nhà có tiệm cắt tóc, nhưng Giang Cố vẫn đến khu thương mại ở trung tâm thành phố. Cậu không biết cụ thể công ty của Tư Hành ở đâu, nhưng cậu nắm được đại khái khu vực.
Sau khi bàn bạc với thợ cắt tóc về kiểu tóc cậu muốn, Giang Cố nhìn đồng hồ và gửi tin nhắn cho Tư Hành: "Anh có bận không?"
Tư Hành đang họp, vừa nghe báo cáo từ các bộ phận vừa lập tức trả lời: "Không bận, có chuyện gì sao?"
Giang Cố: "Em ra ngoài mua đồ, tiện cắt tóc luôn. Em nhớ công ty anh ở gần đây, em sắp cắt xong rồi, anh có muốn ăn trưa cùng em không?"
Đừng nói là đang ở gần đây, dù Giang Cố có đang ở nhà, thì chỉ cần cậu muốn, Tư Hành cũng không ngại chạy về cùng ăn trưa với cậu, nên anh đồng ý ngay không chút do dự: "Được, em đang cắt tóc ở đâu? Để tôi qua đón."
Giang Cố gửi định vị: "Công ty anh ở đâu vậy? Khoảng hai mươi phút nữa em sẽ xong, không thì em qua tìm anh."
Nơi Giang Cố cắt tóc cách công ty của Tư Hành không xa, cũng ở trong cùng khu thương mại. Tư Hành gửi lại định vị, Giang Cố nhận được và đáp lại. Một lát sau, Tư Hành gửi thêm một tấm ảnh.
Giang Cố mở ra, hóa ra là bản đồ vẽ tay. Có thể thấy Tư Hành có chút kỹ năng vẽ, những đường nét đơn giản nhưng rất sinh động, đánh dấu rõ các tòa nhà xung quanh, dễ hiểu, đến người mù đường cũng tìm được.
Giang Cố mỉm cười, sự tỉ mỉ của Tư Hành luôn thể hiện ở những điều cậu không ngờ tới.
Giang Cố với mái tóc hơi dài trông có vẻ lười biếng, u sầu, mang đến một cảm giác mong manh dễ vỡ, khiến người ta không khỏi muốn bảo vệ.
Khi tóc được cắt ngắn, những đường nét ưu tú trên gương mặt cậu lộ rõ, mang đến vẻ tươi sáng, trắng trẻo, thêm vào đó là nét thanh xuân rạng rỡ, đẹp đến chói mắt.
Cậu chỉnh lại mái tóc và những sợi tóc mái còn vương trên mặt, hài lòng với kiểu tóc mới của mình. Cậu từ chối lời đề nghị chụp ảnh miễn phí của thợ cắt tóc, thanh toán và rời đi.
Theo bản đồ vẽ tay của Tư Hành, Giang Cố dễ dàng tìm đến tòa nhà văn phòng của anh. Khi lên đến tầng mười hai, cô gái tiếp tân ngẩng đầu nhìn cậu, thoáng ngẩn người rồi nhanh chóng đứng dậy: "Xin hỏi anh là Giang tiên sinh phải không?"
Giang Cố gật đầu: "Đúng rồi, tôi là Giang Cố, tôi đến tìm sếp của các cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!