Giang Cố suy nghĩ thường thích dùng cách tự đưa bản thân vào tình huống, thường sẽ nghĩ đến kết quả xấu nhất, như vậy dù có chuyện gì xảy ra cũng nằm trong khả năng chấp nhận của cậu.
Nếu đặt mình vào chuyện của Tư Hành, kết quả tệ nhất là cậu chuyển nhà, coi khoảng thời gian ngắn ngủi này như một hành trình trong đời, không cần cố quên, cũng không cần lưu luyến, chỉ là quay lại kế hoạch ban đầu: thuê một căn nhà sạch sẽ, thoải mái, rồi sống cuộc sống một mình.
Hơn nữa, bây giờ còn tốt hơn nhiều so với lúc cậu lập kế hoạch ban đầu, cậu đã có chút tiền trong tay, công việc cũng tạm ổn, ít nhất trong vài năm tới, cậu không cần phải lo lắng về việc kiếm tiền.
Giống như quan điểm mà cậu luôn tin tưởng, Giang Cố tin vào sự tồn tại của tình yêu, nhưng cậu càng tin rằng tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống, không phải ai thiếu ai thì không sống nổi. Cùng lắm chỉ là chưa quen trong một thời gian, dần dần sẽ quen với việc ở một mình.
Nghĩ đến đây, Giang Cố cảm thấy việc mình thích Tư Hành cũng không phải là chuyện gì phiền toái lắm. Nhưng mà nói là thích thì cậu cũng không chắc chắn, chỉ chắc chắn một điều là cậu khá để tâm đến Tư Hành. Nếu có một ngày nào đó Tư Hành đối xử khác biệt với cậu, không cần chờ Tư Hành nói gì, cậu sẽ tự rời đi.
Sau khi nghĩ thông suốt, cơn buồn ngủ cũng kéo đến. Vừa uống thuốc xong, thuốc bắt đầu có tác dụng khiến cơ thể cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nên cậu nằm xuống và ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, đã là hơn bốn giờ chiều.
Giang Cố ngồi dậy, vươn vai một cái, thấy trên giường có đặt một bình giữ nhiệt. Cậu mở ra uống một ngụm, là nước lê ngọt.
Trước khi ngủ cậu uống nước lọc, tỉnh dậy nước đã biến thành nước lê. Giang Cố theo bản năng nghĩ rằng Tư Hành đã vào phòng và thay nước cho cậu.
Nếu tìm bạn trai, kiểu người như Tư Hành thật sự rất khó để không rung động, chỉ là không biết xu hướng giới tính của Tư Hành là gì, nhưng mà không sao, cậu có thể từ từ quan sát, dù sao thì sống cùng nhau, cơ hội nhiều lắm.
Cậu rửa mặt ở nhà vệ sinh, rồi đi ra phòng khách. Vừa thấy cậu, Đường Triệu cười nói: "Dậy rồi hả, ngủ từ một giờ đến bốn giờ, đêm qua đi ăn trộm hả?"
Giang Cố kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn: "Đúng vậy, cả đêm đi khuân gạch mua quà cho cậu, cảm động không?"
Đường Triệu đánh ra một quân hai đồng: "Cảm động muốn chết! Muốn chơi không, tớ nhường cậu."
Giang Cố che miệng ngáp một cái, đôi mắt long lanh như nước lập tức trở nên hơi ướt át, đuôi mắt hơi ửng đỏ, ánh nhìn mềm mại, như thể chỉ cần nhìn thêm một cái là có thể cuốn người ta vào trong: "Không chơi, cậu tự chơi đi."
Tư Hành ngồi một bên, lấy một lá bài rồi tiện tay ném ra một lá khác. Giang Cố nghiêng đầu nhìn thoáng qua lá bài của anh, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tư Hành.
Bị cậu nhìn gần như vậy, lòng bàn tay của Tư Hành siết chặt, cố gắng nhịn động tác muốn nuốt nước bọt theo phản xạ, không dám nhìn vào mắt cậu, sợ rằng nếu nhìn vào sẽ chìm đắm không thể dứt ra được.
Bị nhìn chằm chằm mấy giây, lá bài đã đi sang phía đối diện của anh là Cam Thần, Giang Cố vẫn đang nhìn anh. Tư Hành bình ổn nhịp tim, nói: "Sao vậy?"
Giang Cố thu ánh mắt lại, nhìn bài trên bàn: "Sao không úp bài lúc nãy, anh thắng rồi mà?"
Tay của Cam Thần khựng lại, Đường Minh cầm một lá bài xoay trên đầu ngón tay, cười nói: "Đánh cả buổi chiều, chắc đầu óc cậu ta mụ mị rồi."
Đường Triệu hừ một tiếng. Cả buổi chiều tính toán bao nhiêu lá bài của mọi người, thắng được bao nhiêu tiền, Giang Cố vừa tỉnh dậy, đầu óc liền mụ mị, đúng là đàn ông.
Tư Hành vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh: "Không vội."
Cuối cùng anh thắng một ván lớn, ván toàn bảy.
Đường Minh bật cười mắng một câu: "Chết tiệt, cái tên khốn nhà cậu thật sự không nhường luôn."
Đường Triệu đếm tiền mà nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn kéo Giang Cố qua đánh thay cho mình, thắng thì là của mình, thua thì là của Giang Cố, xem Tư Hành còn dám tính bài, nhớ bài, và đánh bài nữa không!
Giang Cố không có hứng thú với bài, xem hai ván liền cảm thấy hơi đói, cậu cũng không muốn ăn mấy món ăn vặt trên ghế sô pha, nên đi xuống tầng dưới.
Dưới lầu cũng có mấy bàn mạt chược, thân thích nhà họ Đường vừa thấy Giang Cố thì cười tít mắt nhìn tới: "Cậu trai này trông thật đẹp trai, là bạn học của Tiểu Bảo à?"
Bố của Đường Triệu cười nói: "Đúng vậy, tên là Giang Cố, có mối quan hệ rất tốt với Tiểu Bảo, là bạn cùng trường đại học, cùng phòng ký túc xá."
Giang Cố lễ phép chào: "Cháu chào các cô chú ạ."
Mọi người liên tục đáp lại, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn cậu. Đáng tiếc là con cái trong nhà mình hơi kém sắc, không thể sánh bằng người ta. Nếu không, họ đã hỏi xem cậu có bạn gái chưa, nếu chưa thì cô chú đây giới thiệu cho.
Mẹ của Đường Triệu đang trò chuyện với các dì, thấy Giang Cố thì nở nụ cười rạng rỡ: "Tiểu Cố à, sao con lại xuống đây?"
Giang Cố: "Bọn họ đang chơi bài, con xem có gì ăn được không để đem lên ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!