Có những suy nghĩ một khi xuất hiện sẽ khiến người ta nhận ra nhiều vấn đề.
Chẳng hạn như, khi cậu nghĩ nếu Tư Hành biết về xu hướng tính dục của mình thì liệu có đối xử với cậu như với Cam Thần hay không, Giang Cố mới nhận ra vấn đề đang nằm ở đâu.
Tại sao cậu lại lo lắng như vậy, thậm chí chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, trong lòng đã cảm thấy khó chịu về sự chênh lệch có thể xảy ra nhưng chưa từng xảy ra này.
Cậu không quan tâm đến cái nhìn của người khác, có rất nhiều người theo đuổi cậu, và cũng có rất nhiều người bị cậu từ chối, cậu không hề để ý tới những đánh giá tiêu cực do việc này mang lại, nào là lạnh lùng, nào là tự cao, nào là nghèo đến mức tự trọng cao ngạo, cậu đều không bận tâm.
Bạn bè xung quanh cậu cũng không ít, dù trong thời kỳ trung học cơ sở khi tính cách cậu mâu thuẫn và tối tăm nhất, cậu vẫn có bạn bè, mặc dù sau này cũng dần dần xa cách. Trong suốt thời gian học trung học phổ thông và đại học, cậu luôn có bạn thân, nhưng sau mỗi giai đoạn, những người bạn ấy cũng vì khoảng cách mà dần dần trở nên xa lạ.
Ngay cả Đường Triệu, người hiện tại thân thiết nhất với cậu, cũng chỉ là một giai đoạn. Lúc trước, khi cậu lên kế hoạch sau khi tốt nghiệp sẽ định cư ở một thành phố nhỏ hạng ba, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự chia ly. Thậm chí nếu Đường Triệu vì lý do nào đó mà dần xa cách cậu, Giang Cố cũng không cảm thấy quá đau lòng.
Cậu hiểu rõ mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, hai chữ "tình cảm" không bao giờ có một định nghĩa mãi mãi. Hiện tại Đường Triệu là người gần gũi nhất với cậu, nhưng sau này có thể trong môi trường làm việc, hắn sẽ gặp một đồng nghiệp khác thân thiết hơn. Đó là điều bình thường, thời gian luôn trôi đi, con người không thể mãi mãi dừng lại không thay đổi.
Vì vậy, cậu không thấy buồn vì cảm giác chênh lệch này, vì đó là thay đổi tất yếu, cậu cũng đã học được cách đón nhận điều đó bằng tâm thái bình thản nhất.
Nhưng nếu đổi lại là Tư Hành thì sao?
Từ việc quan tâm chu đáo với cậu đến việc né tránh không gặp, từ những nụ cười dịu dàng đến sự lạnh nhạt xa cách, thậm chí ghét bỏ sự tiếp xúc với cậu.
Đột nhiên, Giang Cố nhận ra cậu không thể chấp nhận được. Cậu không thể tưởng tượng nổi Tư Hành sẽ đối xử với cậu như vậy, ngay cả khi chỉ đặt mình vào vị trí của Cam Thần, cậu đã cảm thấy khó chịu, bức bối, thậm chí có chút đau đớn.
Nhận ra vấn đề này một cách đột ngột khiến Giang Cố có chút rối loạn, cậu đặt tay cầm trò chơi xuống, đứng dậy nói: "Tớ đi vệ sinh một chút."
Đường ống nước được dẫn từ bên ngoài vào, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, nước chảy vào nóng hổi.
Lúc đầu Giang Cố định rửa mặt bằng nước lạnh để làm dịu tâm trạng đang hỗn loạn, nhưng kết quả là nước nóng càng làm cậu thêm bức bối hơn.
Đột nhiên nhận thức được sự quan tâm của mình dành cho Tư Hành, cũng nhận ra sự bài xích của Tư Hành đối với những người đồng tính, hai thông tin này xung đột trong đầu khiến cậu cảm thấy mơ hồ, ngực cũng đập nhanh hơn làm cậu thấy khó thở.
Thích một người là cảm giác gì, về lý thuyết cậu biết rất nhiều, thậm chí có thể viết ra cả ngàn chữ, nhưng trải nghiệm thực tế lại là con số không. Những nhịp tim đập lạ lẫm, sự bồn chồn không rõ nguyên nhân, thậm chí còn có chút phiền muộn không thể kìm nén.
Nó hoàn toàn khác với cảm giác rung động lãng mạn, đẹp như hoa nở mà cậu từng tưởng tượng.
Cửa nhà vệ sinh bị gõ nhẹ, cắt đứt dòng suy nghĩ của Giang Cố, bên ngoài vang lên giọng của Tư Hành: "Giang Cố? Em ở trong đó phải không?"
Giang Cố mở cửa ra.
Tư Hành nhìn cậu từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng: "Sao lâu thế, có chỗ nào không thoải mái à?"
Đường Triệu cũng bước lại gần, chạm vào mặt cậu: "Cậu ổn không? Sao mặt ướt thế, đã rửa mặt à?"
Giang Cố nhìn hai người, cười nhẹ: "Tớ không sao, chỉ là hơi buồn ngủ, rửa mặt cho tỉnh thôi."
Đường Triệu thở phào: "Cậu làm tớ sợ quá, tớ thấy cậu đi mãi mà chưa về, còn tưởng có chuyện gì xảy ra chứ."
"Có chuyện gì được chứ, sáng dậy sớm quá nên hơi buồn ngủ, hai người làm gì mà không thấy một chút đã lo lắng thế."
Đường Triệu bẹo má cậu một cái: "Thì cậu đấy, bé yêu quý giá của chúng ta đã có quá nhiều tiền lệ rồi, mấy lần ngất xỉu trong phòng tắm vì tụt huyết áp cậu quên rồi à. Lát nữa ăn xong cậu đi ngủ một giấc đi."
Thật ra Giang Cố cũng không thực sự buồn ngủ, dù cậu có thói quen ngủ trưa nhưng đôi khi không ngủ cũng không sao: "Tớ mà đi ngủ thì ai chơi game với cậu."
Đường Triệu: "Vậy thì không chơi, cậu đi ngủ, vừa lúc đủ bốn người để đánh một ván mạt chược."
Giang Cố ậm ừ, nhưng ánh mắt lại chú ý đến Tư Hành bên cạnh. Có vẻ như sau khi xác nhận cậu không sao, ánh mắt của Tư Hành không còn dừng lại trên người cậu nữa, mà tiếp tục xuống lầu để dọn thức ăn, rõ ràng là lúc nãy còn rất lo lắng.
Vậy nên Tư Hành đối xử tốt với cậu, quan tâm cậu từng chút một, có lẽ chỉ vì bản tính của anh là người tốt thôi nhỉ.
Giang Cố cảm thấy vô cùng rối loạn, có chút mù mờ trong hoàn cảnh của chính mình. Nhưng khi hỏi người ngoài cuộc, Đường Triệu lại nói người ta vốn là như vậy, làm cậu cảm thấy mình thật buồn cười, tự nghĩ mình là đặc biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!