Chương 35: Tỉnh Ngộ

Tầng hai có một phòng khách khá rộng, bên trong có một chiếc TV lớn, bên cạnh đặt mấy quả bóng rổ và ván trượt. Ở giữa phòng là một chiếc sofa hình dạng đặc biệt, cạnh đó có một bàn di động, trên bàn chất đầy các loại đồ ăn vặt, tay cầm chơi game thì bị vứt ngổn ngang trên sofa.

Giang Cố rất quen thuộc với nhà họ Đường, nghỉ hè cậu từng đến đây ở một thời gian. Tầng hai là không gian riêng của Đường Minh và Đường Triệu, chỉ có hai phòng, mỗi người một phòng. Khu vực phòng khách là không gian chung của hai anh em, hoặc có thể nói là khu vực chơi game của riêng Đường Triệu.

Ba mẹ Đường ở tầng dưới, ngoài việc lên làm vệ sinh, thường thì họ ít khi lên tầng hai, để hai anh em có không gian riêng.

Sau khi dẫn Giang Cố lên tầng hai, Đường Triệu mới buông tay ra, mỉm cười: "Cậu quen nhà tớ rồi, đừng coi mình là khách, cứ tự nhiên như ở nhà đi!"

Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, Giang Cố cũng không quay đầu lại, cậu ngồi xuống chỗ giữa của sofa, cầm lấy tay cầm chơi game và hỏi: "Chơi gì thế?"

Đường Triệu bật TV, màn hình hiện ra giao diện tạm dừng trò chơi. Hắn đưa tay cầm cho Giang Cố hỏi lại: "Super Mario Maker 2, cậu đã chơi bao giờ chưa?"

Giang Cố lắc đầu, mặc dù lần trước họ đến nhà Tư Hành, cậu có được tặng một chiếc máy chơi game phiên bản mới nhất, nhưng thường không có ai chơi cùng, nên cậu cũng không có hứng thú mua game để chơi.

Đường Triệu đang buồn vì không có ai chơi chung. Trò Mario này có thể chơi đôi, khi tinh thần chơi game trỗi dậy, hắn chẳng còn quan tâm đến chuyện tán gẫu nữa: "Tớ dạy cậu, trò này không khó, đến đây, ngồi lên mà chơi, tháo giày ra, dép của cậu vẫn ở đây, để tớ lấy cho."

Khi ba người Đường Minh lên đến nơi, chiếc sofa duy nhất trong phòng khách đã bị hai người đang chơi game chiếm gần hết. Vị trí gần Giang Cố rất rộng rãi, đủ chỗ cho thêm hai người ngồi thoải mái.

Tư Hành đi nhanh tới, ngồi ngay xuống bên cạnh Giang Cố, vị trí ngồi cũng rất khéo, chiếm gần hết khoảng trống ở giữa, anh duỗi đôi chân dài ra khiến cho chỗ ngồi có cảm giác nếu thêm một người nữa thì sẽ rất chật.

Giang Cố khẽ siết chặt tay cầm, ánh mắt dán chặt vào màn hình TV, không quay đầu lại.

Là chủ nhà, Đường Minh tự nhiên phải tiếp đón khách khứa.

Tư Hành là bạn của hắn, hai năm nay công việc bận rộn nên mới ít đến, nhưng trước đó thì thường xuyên đến nhà ăn cơm, ngủ lại, rất thân thuộc, không tính là khách.

Giang Cố là bạn học của em trai hắn, mỗi kỳ nghỉ hè đều đến nhà hắn ở, cũng rất thân quen, lại là người mà bạn thân hắn thích, không biết sau này sẽ ra sao, nhưng ít nhất bây giờ đối với Đường Minh thì cậu cũng là người nhà.

Vậy nên, người hắn cần tiếp đón chỉ có một: "Cam Thần, cứ ngồi tự nhiên đi, uống gì không?"

Cam Thần chưa kịp trả lời, Đường Triệu đã giơ tay lên: "Cho em một lon Coca lạnh nhé."

Đường Minh nói: "Có tay không tự lấy được à, muốn anh đút đến tận miệng cho không?"

Đường Triệu lườm hắn một cái, không nhúc nhích.

Sau khi hai anh em đấu khẩu một câu, Đường Minh quay sang Cam Thần hỏi lại: "Thế cậu uống gì?"

Cam Thần cười đáp: "Tôi sao cũng được."

Với khách, tất nhiên Đường Minh phải niềm nở, hắn cười gật đầu rồi quay sang Giang Cố, ánh mắt tỏ ra thân thiết hơn: "Mẹ anh nấu trà sung và lê tuyết cho em, có thêm đường phèn, để anh lấy cho em."

Giang Cố nở một nụ cười tươi tắn: "Cảm ơn anh Đường Minh."

Sự xinh đẹp của Giang Cố, ngay cả một người đàn ông khô khan chỉ biết đến công việc như Đường Minh cũng không thể phủ nhận. Lần đầu tiên hắn thấy Giang Cố là khi Tư Hành đặc biệt tìm WeChat của em trai hắn trong danh mục bạn bè của hắn. Lúc ấy, hắn đã bị gương mặt này làm cho hơi choáng một chút. Khi người anh em mà hắn đã quen biết hơn hai mươi năm, vốn không hề quan tâm đến bất kỳ ai, bỗng bị hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên, Đường Minh hoàn toàn có thể hiểu được.

Chỉ là, Giang Cố rất ít khi cười. Không phải là kiểu mặt lạnh, nhưng thường chỉ thấy cậu cười nhạt hoặc nụ cười lịch sự. Có lẽ do vấn đề sức khỏe, cảm xúc của cậu luôn rất nhẹ nhàng, lạnh lùng, rất hiếm khi thấy nụ cười rạng rỡ như vậy.

Bất ngờ thấy nụ cười ấy, Đường Minh suýt nữa thì không đỡ nổi, theo phản xạ quay sang nhìn Tư Hành. Thấy Tư Hành đang nhìn chằm chằm không chớp mắt, Đường Minh khẽ ho một tiếng, nhắc nhở người nào đó trở lại hiện tại.

Nghĩ đến việc chưa giới thiệu, Đường Minh quay sang Giang Cố nói: "Đây là Cam Thần, là bạn học cấp ba của bọn anh. Cam Thần, đây là Giang Cố, là bạn của em trai tôi."

Cam Thần ngẩn người, theo phản xạ nở nụ cười với Giang Cố: "Chào em."

Giang Cố cũng cười đáp lại: "Chào anh."

Lúc này, Tư Hành đặt chiếc áo khoác lên người Giang Cố, kéo sự chú ý của cậu: "Chờ hết nóng rồi thì mặc áo vào, đừng để lạnh."

Đường Minh và Đường Triệu đều là những chàng trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, nhiệt độ điều hòa mở rất thấp, vì vậy Tư Hành đặc biệt mang theo áo khoác cho Giang Cố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!