Truyền xong ba chai nước thuốc, trạng thái của Giang Cố đã cải thiện đáng kể, cậu không còn sốt cao nữa. Sợ cậu bị đau đầu khó chịu, Tư Hành lại cẩn thận dán miếng hạ sốt mới cho cậu.
Y tá đến rút kim tiêm, sau đó xem đơn thuốc do bác sĩ kê, dặn dò: "Khi về nhớ uống thuốc, còn hai ngày tiêm nữa, lúc đi tiêm có thể đến thẳng phòng khám truyền dịch là được. Nhớ ăn sáng trước khi đi vào buổi sáng nhé."
Tư Hành đáp: "Được rồi, chúng tôi biết rồi, cảm ơn chị."
Anh giúp Giang Cố xoa tay một lúc, rồi bảo cậu ngồi nghỉ, vì thuốc uống vẫn chưa được lấy.
Sau khi cơn sốt cao hạ xuống, Giang Cố cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cậu tỉnh táo lại, ngồi nghiêng người trên ghế, đầu gối co lên.
Tay cậu vẫn đang giữ chặt mu bàn tay, thỉnh thoảng lại nhấc băng keo trắng lên để kiểm tra xem có còn chảy máu hay không. Sau khi chắc chắn vết kim không chảy máu nữa, cậu gỡ băng keo và ném nó vào thùng rác.
Ngồi ở góc phòng, Cam Thần do dự rất nhiều lần, cậu ta muốn tiến lên nhưng lại không biết mình định làm gì. Có thể là cậu ta muốn nhìn kỹ chàng trai kia, hoặc đối diện trực tiếp với mối quan hệ của họ, để mình có thể từ bỏ hoàn toàn.
Lần đầu thì còn lạ lẫm, nhưng tới lần hai đã quen hơn rồi, lúc Tư Hành đưa tay ra thì Giang Cố đã tự giác vòng tay qua vai anh, muốn để Tư Hành ôm cậu được dễ dàng hơn một chút, giảm bớt phần nào gánh nặng.
Chỉ là có những lời đã đến bên miệng rồi lại phải nuốt xuống. Giang Cố vốn định nói lần sau nhớ mang dép cho cậu, nhưng lời đó quá xui xẻo. Giữa đêm thế này, ai lại muốn vào bệnh viện chứ? Cậu chỉ mong rằng không còn lần sau nữa thôi.
Dù đây đã là lần thứ hai, nhưng trước nhiều ánh mắt ở phòng cấp cứu như vậy, Giang Cố vẫn ngượng ngùng giấu mặt vào vai Tư Hành, các ngón chân cậu co lại, cảm thấy cực kỳ lúng túng.
Tư Hành thì hoàn toàn không để ý, anh vẫn ôm chặt Giang Cố, từng bước vững chãi đi ra xe đậu bên ngoài phòng cấp cứu.
Về đến nhà, Tư Hành nói ngay: "Không được tắm. Nếu thấy người dính mồ hôi khó chịu, thì lấy khăn ấm lau qua thôi. Em vừa hạ sốt, tắm dễ bị cảm lại."
Giang Cố đang định đi tắm thì chợt khựng lại. Cậu nhìn anh với ánh mắt tội nghiệp, khắp người toàn mồ hôi, thật sự không dễ chịu chút nào.
Tư Hành dỗ dành: "Nghe lời nào, bị sốt lại thì người mệt vẫn là em thôi."
Giang Cố miễn cưỡng đáp: "Được rồi, em sẽ lau qua một chút."
Tư Hành nói thêm: "Dùng nước nóng hơn đi. Tôi sẽ đi nấu gì đó cho em ăn. Bụng đói thì không thể uống thuốc được."
Giang Cố vẫn thấy dạ dày hơi khó chịu, có cảm giác buồn nôn, nên cậu cũng không từ chối, chỉ gật đầu, rồi đi về phía phòng tắm với cơ thể mệt mỏi.
Đến khi cậu nằm xuống ngủ lần nữa, trời đã bắt đầu sáng. Thuốc tiêm có tác dụng nhanh hơn thuốc uống, dạ dày không còn đói đến mức buồn nôn nữa, các cơn đau do sốt cũng giảm bớt. Chỉ ít lâu sau khi nằm xuống, Giang Cố đã thiếp đi.
Tư Hành mấy lần vào kiểm tra tình hình của cậu, nhưng Giang Cố ngủ say không hay biết gì. Cậu ngủ liền đến trưa mới tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, cậu cảm thấy cổ họng ngứa rát, không kiềm chế được mà ho khan.
Tư Hành nghe thấy tiếng động thì đi vào, mở chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn cạnh giường ra đưa cho Giang Cố: "Uống chút nước ấm đi."
Giang Cố ho đến mức cổ họng nóng rát, uống vài ngụm nước nóng, cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng đó chỉ là khởi đầu.
Suốt cả ngày hôm đó, Giang Cố không ngừng ho, lúc ngồi cũng ho, nằm cũng ho. Lúc mới tỉnh dậy, cậu còn có thể nói vài câu, nhưng đến chiều thì cổ họng khản đặc, không thể phát ra tiếng, mỗi khi ho nhiều lại nôn.
Tư Hành không biết phải làm thế nào. Thuốc đã uống, tiêm cũng đã tiêm, giờ chỉ có thể dựa vào sức đề kháng của Giang Cố mà thôi. Nhưng với cơ thể này của Giang Cố, thì làm gì có bao nhiêu sức đề kháng.
Anh nhắn cho quán ăn, yêu cầu điều chỉnh thực đơn trong hai ngày tới. Sau đó, anh gửi đơn thuốc và các loại thuốc đã dùng của Giang Cố cho quán ăn đó, xem có thể nấu loại canh nào tốt cho phổi, giúp giảm ho hay không.
Hình như gần đây là thời điểm đỉnh cao của dịch cúm, người lớn, trẻ con đều mắc bệnh, bệnh viện thì chật kín hết chỗ.
Giang Cố chỉ thắc mắc, cậu vốn ít khi ra ngoài, trước bữa ăn với Trình Chanh đã có dấu hiệu cảm lạnh, vậy làm sao cậu lại bị lây bệnh được? Nhưng nghĩ đến thể chất của mình, chỉ cần đứng gần là cũng có thể bị lây, cậu lại không thấy kỳ lạ nữa.
Nhưng mà, lợi ích của việc bỏ tiền ra ăn các món dược thiện đã bắt đầu được thể hiện rõ ràng. Trước đây, mỗi lần cậu sốt thường sẽ tái đi tái lại nhiều lần, hết sốt cao rồi sốt nhẹ, thay nhau đến. Nhưng lần này, sau khi sốt một lần, tiêm thuốc xong là hạ luôn, cũng không tái phát. Đây chắc chắn là nhờ vào tác dụng của việc bồi bổ bằng dược thiện.
Chỉ là ho mãi cũng thật sự quá hành hạ người ta.
Tư Hành mang theo một hộp trị liệu bằng ngải cứu đã chuẩn bị sẵn bước vào phòng: "Nằm sấp xuống, tôi làm nóng lưng cho em, sẽ dễ chịu hơn một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!