Chương 32: Trong Góc Bệnh Viện

Sau khi về nhà, Tư Hành điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên vài độ. Đợi Giang Cố tắm xong, anh còn nhìn cậu uống thuốc, rồi đặt một cốc giữ nhiệt bên cạnh giường cậu, nói: "Đừng đóng cửa, em cứ ngủ đi. Có gì thì gọi tôi."

Giang Cố thực sự không khỏe. Rõ ràng cậu chẳng làm gì nhiều, chỉ ra ngoài ăn một bữa, lại ngồi xe cả đi lẫn về, nhưng cơ thể không thoải mái khiến cậu thấy kiệt sức. Vừa nằm xuống giường cậu chỉ muốn ngủ ngay lập tức. Ôm lấy gối, cậu mơ hồ nghe không rõ Tư Hành nói gì, chỉ ậm ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Tư Hành một tay đỡ lấy Guli khi nó định nhảy lên giường, ngăn không cho nó quấy rầy giấc ngủ của Giang Cố. Anh tắt đèn trong phòng khách để ánh sáng không làm phiền người đang ngủ trong phòng.

Anh bật vài ngọn đèn nhỏ gần ghế sofa, rồi ngồi xuống thảm với tư thế quen thuộc để làm việc. Thỉnh thoảng, anh lại dừng lại, lắng nghe âm thanh trong phòng, đảm bảo không có gì khác lạ, rồi tiếp tục xử lý công việc.

Trước khi đi ngủ, Tư Hành cẩn thận vào phòng Giang Cố kiểm tra một lần nữa. Cậu đã ngủ say, có lẽ thuốc cảm đã bắt đầu có tác dụng. Tư Hành nhẹ nhàng rời khỏi phòng, rồi nằm xuống ghế sofa ngủ, vì ở đây gần phòng ngủ phụ nhất, có gì xảy ra anh sẽ nghe thấy ngay.

Trong lòng luôn lo lắng cho Giang Cố, nên Tư Hành không hề ngủ sâu. Mỗi lần tỉnh dậy, anh đều phải vào kiểm tra Giang Cố mới an tâm.

Nhưng điều anh lo sợ nhất vẫn xảy ra.

Lại giật mình tỉnh giấc, Tư Hành ngồi bật dậy, nhanh chóng bước vào phòng Giang Cố.

Quả nhiên, âm thanh mà anh nghe được lúc nãy không phải ảo giác. Giang Cố đã sốt cao, trán cậu nóng rực, người đẫm mồ hôi lạnh.

Tư Hành quay về phòng mình, lấy một chiếc áo khoác và cất thẻ khám bệnh của Giang Cố vào túi. Anh lấy một chiếc khăn khô trong phòng tắm, đặt sau lưng Giang Cố rồi nhẹ nhàng đỡ cậu dậy: "Giang Cố, dậy đi, chúng ta đến bệnh viện."

Giang Cố lờ mờ tỉnh táo, cậu biết mình đang sốt, trên người chỗ nào cũng khó chịu, toàn thân đều đau, làn da đau, xương cốt đau, đầu cũng đau, thở cũng khó khăn, ngực cậu nặng nề, cảm giác như không thể thở nổi.

Khi Tư Hành đỡ cậu dậy, theo phản xạ cậu hơi đẩy ra, giọng yếu ớt kêu lên đau đớn, nhất là khi bị chạm vào, cơn đau càng nhói lên.

Nhưng cậu không còn chút sức lực nào, sự kháng cự yếu ớt đó chẳng khác gì gãi ngứa. Tư Hành không cảm thấy gì, thấy Giang Cố sốt đến mơ màng, anh trực tiếp khoác áo cho cậu, sau đó cẩn thận bế cậu lên.

Giang Cố dựa vào người Tư Hành, cơ thể nóng rẫy truyền qua lớp áo khiến tim Tư Hành thắt lại.

Cảm nhận được sự tiếp xúc da thịt lớn hơn, Giang Cố yếu ớt giãy dụa, lẩm bẩm: "Đau..."

Tư Hành nhẹ nhàng kéo kín áo cho cậu, lau mồ hôi trên trán rồi an ủi: "Tới bệnh viện tiêm thuốc hạ sốt, em sẽ thấy dễ chịu hơn thôi. Cố chịu một chút, sẽ hết đau ngay."

Vừa ra khỏi nhà, một cơn gió nóng thổi tới, dù đã hơn hai giờ sáng nhưng cái nóng gay gắt của thời tiết này vẫn chưa giảm bớt chút nào.

Đến gara, Giang Cố cảm thấy dạ dày cồn cào. Cậu vẫn còn chút tỉnh táo, sợ làm bẩn người đang bế mình, liền cố sức nâng tay đẩy Tư Hành.

Tư Hành lập tức dừng lại, nửa ngồi xuống để Giang Cố ngồi lên đùi mình. Giang Cố vừa quay đầu liền nôn thốc ra.

Bữa tối cậu ăn không nhiều, lại uống khá nhiều nước khi uống thuốc, lúc này chỉ nôn ra toàn nước trong.

Tư Hành một tay giữ vai cậu, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, chờ đến khi Giang Cố không nôn nữa mới bế cậu lên đặt vào trong xe.

Phòng cấp cứu ban đêm không quá đông nhưng cũng không vắng, hầu hết các giường đều đã đầy. Tư Hành đành tìm một chiếc ghế để Giang Cố ngồi tạm.

Sau khi nôn xong, Giang Cố tỉnh táo hơn một chút. Mặc dù vẫn khó chịu, ngực cậu nặng nề đến mức khó thở, nhưng cậu đã dần thoát khỏi cơn mơ hồ.

Cậu dựa vào ghế, nhìn Tư Hành trong bộ đồ ngủ vẫn bình tĩnh xếp hàng ở từng khu vực. Anh lo liệu mọi thủ tục từ lấy đơn khám, mở đơn thuốc, nộp tiền, lấy thuốc, tất cả đều trong nhịp điệu gấp gáp nhưng không rời mắt khỏi cậu.

Có lẽ khi người ta ốm yếu sẽ dễ trở nên nhạy cảm hơn. Chính vì sự yếu đuối đó mà những cử chỉ quan tâm cũng dễ dàng khiến người ta cảm động.

Giang Cố nhắm mắt dựa vào ghế, cơ thể cậu rất khó chịu, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng yên tâm. Cậu biết có một người đang chăm sóc mình, chăm lo cho từng chút khó chịu của cậu, không ngại vất vả giữa đêm khuya để đưa cậu đi khám bệnh.

Cậu nhớ có một lần lúc giữa đêm, tim cậu đột nhiên không ổn, đau đến mức dữ dội. Lúc đó, Đường Triệu đã ở bên cạnh, cùng cậu chạy đến bệnh viện cấp cứu. Cậu vẫn còn nhớ cảm giác đó, khác hoàn toàn với bây giờ.

Thời điểm đó, trong lòng của cậu đều là lời xin lỗi, xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của bạn học, làm lỡ thời gian của người khác, khiến người ta phải lo lắng cho cậu suốt nửa đêm.

Cậu cảm thấy bất an trong lòng vì đã gây rắc rối cho người khác, dù tim rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng làm những gì mình có thể, hạn chế tối đa phiền phức cho người khác, dù lúc đó cậu và Đường Triệu đã rất thân thiết.

Nhưng tại sao Tư Hành lại khác biệt?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!