Chương 30: Phản Kích

Video đầu tiên là cảnh Giang Triết, em trai cùng mẹ khác cha của Trình Chanh, đang bắt nạt bạn học. Thằng nhóc có vẻ ngoài ngoan hiền, da trắng mịn, nhưng gương mặt lại vô cảm dùng đầu thuốc lá cháy dở đâm vào người bạn học.

Trong video, nạn nhân đã được làm mờ, nhưng những hành động tàn ác của Giang Triết được liệt kê rất rõ ràng bằng chữ. Đoạn video cũng mô tả chi tiết việc Giang Triết đã từng ép buộc một cô gái đến mức tự sát như thế nào, và giải thích lý do vì sao hiện tại cậu ta cần phải chạy thận.

Video thứ hai là cảnh La Oánh Hoa, mẹ của Trình Chanh, hung hăng xông vào nhà người khác. Từ trang phục đến thái độ, hành động xô đẩy của bà ta chẳng có chút nào giống với hình ảnh một người mẹ đáng thương ngồi khóc lóc dưới tòa nhà văn phòng mà bà ta đã từng thể hiện. Video cũng được thêm phần chữ, giải thích rõ ràng việc La Oánh Hoa đã tìm nhầm nhà, cùng một loạt các sự kiện liên quan.

Cuối video còn đính kèm một bản án, trong đó đa phần nội dung đã bị che mờ, nhưng con dấu của tòa án và ngày tháng thì vẫn được chụp rõ ràng.

Ngoài ra, video thứ ba bao gồm nhiều ảnh chụp màn hình, từ bản án ly hôn giữa cha mẹ của Trình Chanh, cho đến quyết định giao quyền nuôi dưỡng con gái cho cha của cô. Các bức ảnh còn cho thấy những ngôi nhà mà La Oánh Hoa sở hữu khi xưa đã lần lượt được bán đi, cùng với thông tin mới nhất về việc bán căn nhà gần đây.

Cuối cùng, là một bài viết dài, kể lại toàn bộ những gì Trình Chanh đã trải qua trong những năm qua. Bài viết không hề chứa đựng oán giận hay những lời lẽ kích động, mà chỉ là sự lạnh lùng và thất vọng đến tột cùng.

Nhưng chính sự bình tĩnh ấy đã khiến không ít người xem xúc động đến rơi nước mắt, và từ đó, bình luận trên mạng bắt đầu đảo chiều.

[Những vụ mâu thuẫn gia đình thế này thường có sự đảo ngược, chỉ là không ngờ lại là kiểu đảo ngược này. Bất ngờ nhất là thằng em cùng mẹ khác cha kia. Người như thế tại sao không bị đánh chết đi cho rồi, mẹ nó còn bảo không muốn làm khổ con gái, nhưng lại đòi tiền để thay thận. Trời ơi, có ai biết Giang Triết đang ở bệnh viện nào không? Tôi xin công khai phản đối việc hiến thận cho loại người tồi tệ như thế!]

[Kinh khủng quá, đúng là hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau. Không ngạc nhiên khi bà ta không vào được khu dân cư, hóa ra là vì từng đến đó làm loạn rồi. Thật tội nghiệp cho chị gái kia, có một người mẹ như vậy.]

[Nếu tôi là người hiến tạng, tôi tuyệt đối không muốn cơ quan của mình nằm trên người như thế!]

[Sao người phụ nữ này còn có mặt mũi chạy đến đây khóc lóc chứ? Ngày xưa nhà cửa bao nhiêu căn mà chẳng cho con một cái, để con với bố phải trắng tay ra đi. Giờ tán gia bại sản rồi mới nhớ đến con gái à? Ai mà nói cái thứ ơn sinh thành dưỡng dục lớn hơn tất cả thì cút đi cho tôi nhờ! Lên núi mà tu đi!]

[May mà chị gái này có một người bố yêu thương chị ấy.]

[Bố đi làm thì bị nhốt trong nhà không cho ăn, quần áo thì phải nhặt đồ cũ của nhà người ta, thậm chí còn chẳng phải của anh chị ruột. Hễ không vừa ý là đánh đập chửi bới, lúc nào cũng bị chê trách không phải con trai. Trong một gia đình như vậy, nếu bố cũng là người trọng nam khinh nữ thì chị gái này thật sự là xong rồi.]

[Nhà này không có đàn ông à? Sao toàn phụ nữ ra ngoài làm loạn vậy?]

[Rõ ràng là một kẻ ăn bám phụ nữ rồi. Nhìn vẻ hung hăng của bà ta khi đến gây sự đi, chắc chồng bà ta cũng chẳng kiềm chế nổi.]

[Ủng hộ kiện cáo! Đây rõ ràng là cố tình bịa đặt vu khống. Dù có là mẹ ruột đi nữa thì phạm pháp vẫn là phạm pháp!]

[Bỗng nhiên hiểu được tại sao trong video trước đó, chị gái lại lạnh lùng gọi bảo vệ đuổi đi như vậy. Mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng chắc hẳn đang khóc rồi. Phải đau lòng đến mức nào, phải đau bao nhiêu lần mới có thể bình thản nhìn người mẹ làm loạn, đảo lộn đen trắng như thế.]

Giang Cố cũng đang xem bài viết đó.

Ấn tượng mà Trình Chanh để lại cho cậu là một người phụ nữ vui vẻ, tự tin, độc lập và lạc quan. Nhìn bề ngoài, cậu cứ nghĩ rằng Trình Chanh lớn lên trong một gia đình đầy tình yêu thương và giàu có.

Hóa ra cô ấy đã trải qua quá nhiều chuyện trong quá khứ. Cha cô làm việc ở công trường, mẹ nhiều ngày không về nhà, để cô phải chịu cảnh đói khát, không có đồ ăn, cũng không có tiền. Mọi thứ đều phải nhờ hàng xóm giúp đỡ. Mỗi khi mẹ về nhà mà tâm trạng không tốt, cô lại bị đánh mắng. Mùa hè thậm chí còn không dám mặc áo ngắn tay vì trên người đầy những vết bầm tím.

Cô bé 11, 12 tuổi khi ấy không biết băng vệ sinh là gì, dùng giấy lót thay, rồi bị bạn bè chế nhạo suốt cả cấp hai vì vết bẩn trên quần.

Chưa kể, ở độ tuổi nhạy cảm với lòng tự trọng cao, cô luôn phải mặc quần áo cũ mang giày rách, bị bạn học xa lánh, khinh thường, những ánh mắt khác biệt đó tạo thành vết thương không bao giờ lành.

Rõ ràng gia đình không thiếu điều kiện, nhưng lúc đó có nhiều căn nhà đứng tên La Oánh Hoa như thế, nhưng bà ta lại không chịu bỏ ra một đồng nào cho con gái, cứ như thể tiêu thêm một đồng là bị thiệt thòi.

Quá khứ đau buồn đó dễ dàng chạm đến trái tim của những người có hoàn cảnh gia đình tương tự, khiến bình luận trở nên đồng cảm. Nhưng sự đồng cảm đến muộn cũng không thể bù đắp được những tổn thương do những lời bình luận ác ý trước đó gây ra.

Giang Cố tắt điện thoại, dựa lưng vào ghế, ánh mắt trống rỗng. Những dòng chữ không có trọng lượng, nhưng sức nặng của chúng vượt quá sức tưởng tượng của con người. Đáng tiếc, xã hội này có quá nhiều ác ý, có quá nhiều người dù biết điều đó là sai nhưng vẫn chọn làm điều ác.

Tư Hành cũng đã đọc được những dòng mà Trình Chanh chia sẻ. Anh biết rằng Giang Cố chắc hẳn cũng đã xem qua. Hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì từ phòng cậu, Tư Hành sợ cậu đang buồn vì chuyện của người khác, do dự một lúc rồi đứng dậy gõ cửa phòng Giang Cố.

Giang Cố đang mơ màng thì bị tiếng gõ cửa kéo về thực tại. Cậu quay ghế nhìn ra cửa: "Có chuyện gì vậy?"

Tư Hành đáp: "Em có muốn ăn đồ ngọt không?"

Giang Cố: "Ăn gì cơ?"

Tư Hành: "Pudding trứng caramel."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!