Sau khi quyết định ở chung với Tư Hành, Giang Cố cần nhanh chóng chuyển ra khỏi ký túc xá. Trường đã nghỉ hè, cả tòa ký túc xá gần như không còn ai, ngay cả căng tin cũng chẳng còn gì để ăn. Mấy ngày nay, Giang Cố chỉ toàn ăn mì và bánh bao, điều này thật sự không tốt chút nào đối với một người miền Nam như cậu.
Thùng đóng gói đã chuẩn bị sẵn từ trước, quần áo của Giang Cố cũng không nhiều lắm, ngay cả đồ mùa đông cũng chỉ cần một vali là đủ. Tuy nhiên, sách của cậu thì hơi nhiều, cậu đã phải dùng đến bốn thùng giấy lớn mới sắp xếp xong hết.
Lúc Đường Triệu kéo một chiếc xe đẩy vào thì thấy Giang Cố đang chuẩn bị ôm một chiếc thùng lên, cậu ta lập tức lên tiếng ngăn cản: "Cậu đừng động vào! Để tớ làm cho!"
Giang Cố bật cười: "Một thùng sách này tớ vẫn ôm nổi mà."
Cậu cũng không yếu ớt đến mức đó.
Đường Triệu kéo xe đẩy đến cạnh chiếc ghế có thùng sách rồi dùng một chút lực, nhẹ nhàng đặt thùng sách lên xe: "Ngay cả tớ còn thấy nặng mà cậu ôm nổi sao? Tuần trước Văn Hạo ở phòng 411 vừa dọn sách xong đã trật lưng đấy, có tấm gương sờ sờ trước mắt mà cậu còn định mạo hiểm à."
Đường Triệu đang thao thao giảng giải thì cửa phòng ký túc bị gõ.
Giang Cố ngẩng đầu nhìn thì thấy Tư Hành mặc bộ vest lịch lãm đứng ngay ngoài cửa. So với bộ đồ thường ngày, Giang Cố cảm thấy Tư Hành trông hợp với vest hơn, bộ trang phục được cắt may tỉ mỉ và vừa vặn, tôn lên dáng người ưu việt, vai rộng chân dài, đầy nam tính của anh.
Từ nhỏ đến lớn Giang Cố luôn gầy, khó tăng cân, nên cậu rất ngưỡng mộ một thân hình như vậy. Thế là cậu không khỏi ngắm Tư Hành thêm vài giây, rồi mới nhận ra sự hiện diện của anh trong phòng.
Tư Hành gõ cửa rồi bước vào tự nhiên như người nhà, anh liếc nhìn đồ đạc đã sắp xếp: "Chỉ có nhiêu đây thôi à?"
Giang Cố theo phản xạ gật đầu, rồi thắc mắc nhìn anh: "Sao anh lại đến đây?"
Tư Hành đáp: "Đường Triệu nói đồ của em có khá nhiều, mà tôi lại không bận, có xe nữa, nên đến giúp."
Đường Triệu đứng bên cạnh bị lấy làm cớ, thầm nghĩ: "..." Rõ ràng là mình chỉ thông báo thời gian chuyển nhà thôi mà!
Giang Cố quay sang nhìn Đường Triệu, Đường Triệu chỉ đành phụ họa: "Ừ, đúng rồi, anh ấy có xe, chở đồ về luôn sẽ tiện hơn. Chứ kéo mấy thùng to đùng này ra taxi cũng khổ lắm."
Giang Cố là người không thích ra ngoài, nhất là trong cái nóng hầm hập này, nên khi có người tự nguyện ra đường và giúp mình dọn đồ, cậu không khỏi biết ơn. Ấn tượng vốn đã tốt về Tư Hành, giờ lại tăng thêm mấy phần, trong lòng cậu tự dán nhãn "người tốt" lên người anh.
Giang Cố mỉm cười với anh, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh nhé, lại làm phiền anh rồi."
Nụ cười của cậu khiến người đối diện khó có thể chống lại, huống chi là một Tư Hành đã thầm thích cậu từ lâu, đôi tai anh lập tức nóng bừng lên.
Tư Hành rũ mắt, nói một câu: "Không có gì đâu," rồi đưa tay lên muốn nới lỏng cổ áo, nhưng chạm vào cổ áo thì mới nhớ ra rằng áo sơ mi anh đang mặc vốn không cài kín.
Giang Cố không để ý đến sự lúng túng nhỏ của Tư Hành, cậu sợ làm mất thời gian của anh, nên vội vàng lấy một thùng trống nhỏ hơn rồi gom những đồ lặt vặt trên bàn vào đó.
Sau khi chắc chắn không còn đồ gì bị sót lại, Giang Cố nhìn căn phòng ký túc trống trơn, trong lòng cậu bỗng dâng lên một chút tiếc nuối. Đại học của cậu đã kết thúc rồi.
Giấu kỹ cảm xúc nhỏ bé đó đi, Giang Cố nhìn lại bốn năm đại học chất đống trên chiếc xe đẩy nhỏ kia, khẽ thở dài: "Xong rồi, đi thôi."
Để tiện cho sinh viên tốt nghiệp dọn đồ, trường học còn xây thêm những tấm ván gỗ trên cầu thang, giúp xe đẩy dễ dàng lướt xuống.
Tư Hành đi ở phía sau để đẩy xe, Đường Triệu đi trước để đỡ, còn Giang Cố chỉ cần giữ thăng bằng cho các thùng đồ để chúng không đổ. Ba người nhanh chóng vận chuyển đồ từ tầng ba xuống tầng một, xe của Tư Hành đỗ ngay trước cổng ký túc.
Vì lo đồ của Giang Cố nhiều, hôm nay Tư Hành đặc biệt lái một chiếc SUV, nhưng khi chất đồ vào xe, thùng sau vẫn chưa đầy.
Khi Đường Triệu đang kéo vali của Giang Cố, Tư Hành liền nhận lấy và đặt nó lên ghế sau, rồi quay sang nói với Đường Triệu: "Anh cậu bảo cậu về sớm, hôm nay mẹ cậu nấu nhiều món lắm, đang chờ cậu đấy."
Nghe vậy, Giang Cố vội nói với Đường Triệu: "Vậy cậu về sớm đi, đừng để mẹ cậu chờ lâu."
Vì để ở lại giúp cậu dọn đồ, Đường Triệu đã ở ký túc xá thêm mấy ngày dù có thể về nhà sớm hơn. Bây giờ mẹ của người ta đã làm nhiều món ngon chờ con trai về, nếu cậu còn làm tốn thời gian của Đường Triệu thì thật không phải phép.
Đường Triệu liếc nhìn Tư Hành, ánh mắt như tóe lửa, thầm nghĩ: Người thì đã lừa được về nhà rồi, sao còn vội đến thế!
Tư Hành dùng hành động để trả lời: Rất vội.
Anh tiến tới ghế phụ, mở cửa xe cho Giang Cố: "Em ngồi đằng trước đi, phía sau để vali rồi, hơi chật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!