Giang Cố tìm thấy một cửa hàng chuyên bán sản phẩm Odin gần khu vực cậu ở. Tai nghe của thương hiệu này có vẻ vì giá cả nên không quá phổ biến, các cửa hàng chuyên dụng khá hiếm. May mắn là trong thành phố này có hai cửa hàng, và một trong số đó lại ở ngay gần đây, cậu không cần phải đi xuyên qua cả thành phố để đến nơi quá xa.
Cửa hàng thời trang của thương hiệu Z thì lại có ở hầu hết các trung tâm thương mại cao cấp, điều này khiến Giang Cố rất hài lòng vì cậu vốn không thích ra ngoài. Một chuyến đi có thể giải quyết luôn hai món quà.
Sợ buổi chiều trời quá nóng, sáng hôm đó, sau khi Tư Hành đi làm, Giang Cố ngồi chờ một lúc, đợi đến khi các trung tâm thương mại mở cửa mới ra ngoài.
Khu chung cư có hệ thống cây xanh rất tốt, còn có cả một giàn hoa ở trên hành lang, che chắn phần lớn ánh nắng gay gắt bên ngoài, chỉ để lại những tia sáng loang lổ chiếu xuống mặt đất.
Giang Cố men theo hành lang rợp bóng mà đi ra ngoài khu chung cư.
Dưới ánh nắng, làn da của cậu trắng đến gần như trong suốt, những sợi tóc mềm mại tương phản rõ rệt với làn da trắng sáng ấy, đen tuyền nổi bật. Chiếc áo thun trắng đơn giản cũng đủ tôn lên vẻ trẻ trung của cậu, từ xa nhìn lại, cậu như một vị tinh linh vô tình lạc vào vùng bóng mát này, đẹp đến mê hồn.
Một vài người vừa từ bên ngoài trở về, khi đi ngang qua cậu không thể không quay đầu lại nhìn thêm một lần, rồi thêm một lần nữa. Bản năng của con người luôn bị thu hút bởi cái đẹp, và họ không thể cưỡng lại bản năng ấy.
Giang Cố đã quen với những ánh mắt này. Những ánh nhìn không mang ác ý cậu có thể dễ dàng bỏ qua, chỉ cần không nhìn thẳng vào ai, cậu sẽ xem như những ánh mắt đó không hề tồn tại.
Khu vực này rất ít xe taxi, trừ khi đặt trước qua điện thoại. Giang Cố không gọi xe, cậu đi theo cổng C của khu chung cư ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy trạm xe buýt gần đó. Đúng lúc có một chiếc xe buýt số 7 đang từ từ đến.
Giang Cố không vội vã, từ tốn bước đến trạm chờ, chiếc xe buýt số 7 vừa khéo dừng ngay trước mặt cậu. Cậu lên xe, quét mã thanh toán, rồi tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ không có nắng.
Chỉ hai trạm xe là đến nơi, quả thật là nhanh như lời Tư Hành đã nói, xe buýt đi thẳng đến trung tâm thương mại. Giang Cố nhìn quanh, trạm dừng đối diện chính là trạm xe buýt quay về, rất gần, quả nhiên rất tiện lợi.
Không khí mát lạnh trong trung tâm thương mại vẫn như mọi khi, chẳng bao giờ tiết kiệm. Giang Cố khoác lên chiếc áo khoác mỏng mà cậu mang theo, rồi dựa vào bản đồ trung tâm để tìm thẳng đến cửa hàng chuyên bán sản phẩm Odin.
Cậu không rành về các thông số hay mẫu mã của những thứ này,, dù đã chuẩn bị trước nhưng cũng chỉ là kiểu chuẩn bị nước đến chân mới nhảy. Vì vậy, cậu quyết định chọn mẫu mới nhất, dù sao mua tai nghe thì cứ chọn mới không chọn cũ, mua mẫu mới là chắc chắn không sai.
Khi thanh toán, Giang Cố cảm thấy hơi "đau ví" một chút. Ngoài lúc đóng học phí ra, cậu chưa từng chi tiêu nhiều tiền như thế một lần.
Mua xong tai nghe, cậu lập tức đi thẳng đến cửa hàng Z.
Có lẽ vì trung tâm thương mại mới mở cửa, cả tòa nhà vẫn còn rất vắng người. Lúc trước, tại cửa hàng chuyên bán Odin, có ba nhân viên và cậu là khách duy nhất. Còn cửa hàng Z thì tốt hơn, có bốn, năm nhân viên và hai, ba khách hàng.
Giang Cố đi dọc theo từng dây giá treo quần áo, nhìn thấy một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng trông rất thoải mái. Chất liệu vải mỏng và mềm mại nhưng trông lại có vẻ cao cấp. Khi cậu đưa tay định lấy, từ bên cạnh cậu cũng có một bàn tay vươn ra cùng lúc, mục tiêu là cùng một chiếc áo.
Nhưng mà, Giang Cố đã cầm chiếc áo lên trước, người kia không nói gì, quay đầu nhìn cậu. Khi nhìn rõ mặt Giang Cố, người đó hơi khựng lại, rồi mỉm cười với cậu theo phản xạ. Sau đó, cậu ta bước sang bên cạnh hai bước, rõ ràng không có ý định tranh giành chiếc áo với cậu.
Người bên cạnh là một chàng trai ăn mặc rất thời thượng, tóc nâu nhạt xoăn nhẹ, trên tai trái đeo một chiếc khuyên tai kim cương nhỏ, mặt mày thanh tú, cười lên trông khá đẹp trai. Giang Cố cũng mỉm cười lại với cậu ta, rồi quay sang hỏi nhân viên về kích cỡ áo.
Chiếc áo cậu cầm trên tay là kích cỡ phù hợp với Tư Hành, nhưng không còn hàng trong kho, đây là chiếc cuối cùng.
Giang Cố suy nghĩ một chút rồi đặt áo lại trên giá. Dù cậu không có tính sạch sẽ quá mức, nhưng nếu có điều kiện lựa chọn, cậu thường không ép bản thân.
Ví dụ như với những chiếc áo trưng bày bên ngoài này, ai cũng có thể sờ vào hoặc thậm chí thử mặc, cậu không quá muốn lấy. Dù đồ còn trong kho chưa chắc đã sạch hơn là bao, nhưng cảm giác vẫn khác.
Từ bỏ chiếc áo đó, cậu đi xem các món khác thì phát hiện ra một loạt áo có một hàng dấu chân mèo nhỏ ở phía trên ngực.
Chiếc áo này như thể ghi rõ tên của "con sen" Tư Hành, thiết kế rất hợp với anh, lại còn có hàng tồn. Giang Cố lập tức hài lòng.
Ban đầu cậu định mua hai chiếc, một đen, một trắng, nhưng khi nhìn thấy cả một dãy áo đủ màu sắc, cậu bỏ qua chiếc đen và chọn một chiếc màu hồng nhạt.
Tư Hành trông có vẻ giống một tổng tài bá đạo, nhưng tính tình lại rất tốt, với sự chu đáo và dịu dàng hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài. Giang Cố nghĩ anh mặc màu hồng nhạt sẽ rất đẹp.
Nhân viên nhận áo từ tay cậu: "Chỉ lấy hai chiếc này thôi đúng không ạ?"
Giang Cố gật đầu: "Nếu cỡ áo không vừa có thể đổi lại không?"
Nhân viên cười tươi: "Dạ được, miễn là chưa cắt nhãn mác và áo không có hư hại do con người làm, anh có thể đổi hoặc trả lại."
Giang Cố để nhân viên đóng gói áo. Khi thanh toán, cậu lại thấy "đau ví" lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!