Chương 23: Chỉ Cần Em Ấy Khỏe Mạnh, Tôi Không Tiếc Bất Cứ Thứ Gì

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ký ức cuối cùng của Giang Cố chỉ là một mảnh hỗn loạn, cậu nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Tư Hành. Dường như đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu biết anh, anh tỏ ra mất bình tĩnh như vậy.

Còn có tiếng bước chân vội vã của nhiều người. Cậu cảm thấy có người bế mình lên, xung quanh ồn ào ầm ĩ, khiến trái tim cậu đau nhói, ngày càng khó chịu hơn, như thể bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt, nghiền nát, khiến cậu đau đớn đến mức không thở nổi.

Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, cậu thậm chí còn nghĩ, may mà không xảy ra ở nhà của Tư Hành, nếu không chết ở nhà người ta thì thật phiền phức.

Khi lấy lại ý thức, Giang Cố chưa mở mắt nhưng đã cảm thấy cơ thể mình nặng nề, hô hấp khó khăn.

Bên tai có tiếng kêu tít tít của máy móc, khắp cơ thể tê dại, dường như không còn cảm giác.

Cố gắng mở đôi mí mắt nặng trĩu ra, cậu thấy ngay một túi thuốc treo trên giá truyền dịch. Cậu biết đó là dịch dinh dưỡng, thường dùng cho những người không thể ăn uống để bổ sung dinh dưỡng.

Đầu óc mờ mịt, cậu cố gắng nghĩ xem mình đã hôn mê bao lâu mà phải dùng đến thứ này.

Trên người không có chút sức lực nào để cử động, Giang Cố chỉ có thể xoay đầu qua một bên. Vừa quay sang, cậu thấy Tư Hành đang dùng một tay chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh giường.

Rèm trong phòng được kéo lại, nhưng từ khe hở không kín hẳn, ánh sáng mặt trời lấp lánh chiếu vào, rọi lên người Tư Hành.

Cơ thể anh được ánh sáng phủ lên một lớp hào quang, dù đầu óc của Giang Cố vẫn mơ màng, nhưng cậu vẫn nhìn rõ mái tóc của anh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cùng những hạt bụi nhỏ li ti bay trong không khí.

Không lâu sau, cậu lại thiếp đi trong mệt mỏi.

Lần tiếp theo khi Giang Cố tỉnh dậy hoàn toàn là vào buổi tối, trong phòng bệnh chỉ nghe thấy tiếng video ngớ ngẩn vang lên, cùng với những tiếng cười đứt quãng của Đường Triệu.

Giang Cố mở mắt, khàn giọng nói: "Có thể có một chút ý thức về việc đang chăm sóc người bệnh không vậy?"

Đường Triệu thấy cậu tỉnh lại, lập tức tắt điện thoại, vội vàng tiến đến: "Cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh rồi? Ông trời ơi, cậu có biết lần này làm tớ sợ thế nào không?"

Giang Cố cảm thấy cổ họng khô rát, vừa mở miệng đã tiêu tốn không ít sức lực, giờ cậu không còn hơi để nói câu thứ hai nữa.

May mắn là Đường Triệu cũng biết chăm sóc người khác, cẩn thận đưa ống hút tới gần miệng cậu: "Uống từng ngụm nhỏ thôi, đừng để bị sặc."

Giang Cố uống hai ngụm, cổ họng khô khốc dần dịu lại.

Đường Triệu lấy tăm bông thấm nước lau nhẹ đôi môi của cậu, rồi tựa lên lan can giường, nhìn cậu hỏi: "Tim còn đau không? Có chỗ nào khó chịu không?"

Giang Cố yếu ớt đáp: "Không đau, nhưng chỗ nào cũng thấy khó chịu."

Đường Triệu nghe vậy thì cười: "Còn biết khó chịu là tốt rồi."

Giang Cố nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc để lấy lại sức, rồi nhớ đến câu đầu tiên Đường Triệu nói: "Lần này đáng sợ thế nào?"

Đường Triệu nhẹ nhàng chọc vào má cậu: "Tim cậu ngừng đập, suýt nữa là không qua khỏi. May mà ngã xuống ngay trong bệnh viện, không bị trì hoãn chút nào, đưa thẳng vào phòng cấp cứu luôn. Vậy mà cậu vẫn phải nằm trong ICU vài ngày mới qua khỏi, cậu nói xem, có đáng sợ không?"

Giang Cố hơi ngạc nhiên khi lần phát tác này lại nghiêm trọng đến như vậy, tim ngừng đập thật sự là lần đối mặt với tử thần: "Tớ đã hôn mê bao lâu rồi?"

Đường Triệu nói: "Cậu nằm trong ICU bốn ngày, hôm qua mới được chuyển ra, hôm nay thì tỉnh."

"Xem như sống lại một lần nữa." Giang Cố nói xong, nhìn quanh phòng: "Chỉ có mình cậu thôi à?"

Đường Triệu cười: "Cậu còn muốn có bao nhiêu người nữa?"

Giang Cố: "Hình như trước đó tớ thấy Tư Hành ở đây."

Đường Triệu nói: "Anh ta à? Mấy ngày nay hễ rảnh là anh ta sẽ đến thay ca cho tớ đi ăn. Giờ anh ta về nhà rồi."

Thực ra mấy ngày qua, Tư Hành luôn túc trực ở đây. ICU không cho người nhà vào, không thể ở lại chăm bệnh, nhưng Tư Hành cứ đợi ngoài phòng ICU, Giang Cố nằm bao nhiêu ngày, anh thủ bấy nhiêu ngày, không rời khỏi bệnh viện nửa bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!