Giang Cố không nghĩ rằng Tư Hành đang cố tình tránh mình. Dù sao giữa họ cũng chẳng xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên lại né tránh cậu được. Cậu chỉ cho rằng công ty của Tư Hành đang gặp rắc rối, nên mấy ngày nay anh mới phải đi sớm về muộn, gần như không thấy bóng dáng.
Mãi đến khi Tư Hành hoàn toàn điều chỉnh lại được tâm trạng, cuối cùng có thể bình tĩnh đối diện với Giang Cố, anh mới lấy hết can đảm nhắn cho cậu một tin.
Tư Hành: [Tôi bận xong rồi, hôm nay về nhà ăn cơm. Tối nay em muốn ăn gì?]
Giang Cố đang ngồi trước máy tính vuố. t ve Guli. Vì ý tưởng cho câu chuyện bị tắc, cậu không có chút cảm hứng nào, nên quyết định chơi với mèo để thư giãn đầu óc.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên hai cái, khiến Guli đang nằm yên trên bàn làm việc để cậu vu. ốt ve giật mình nhảy thẳng xuống chạy mất.
Giang Cố bật cười nhìn theo Guli, rồi cầm điện thoại lên xem, thấy là tin nhắn của Tư Hành.
Cứ trả lời là ăn gì cũng được thì có vẻ không hay lắm. Suy nghĩ một lát, Giang Cố nhắn lại: [Em muốn ăn cá hồi áp chảo.]
Tư Hành: [Được.]
Giang Cố: [Anh tan làm thì về thẳng nhà nhé. Em đặt mua trên App rồi, không cần đi mua đâu.]
Sau đó, cậu gửi tin nhắn cho Đường Triệu, bảo tối nay hắn đến sớm một chút để ăn một bữa thịnh soạn.
Mấy ngày nay sau khi tan làm, Đường Triệu luôn đến ăn tối cùng cậu. Hắn nói là nhân dịp Tư Hành không có ở nhà, tiện thể đến đây chơi game một chút. Trò chơi lần trước hắn mang đến, mấy ngày nay bọn họ cũng chơi xong rồi.
Nhưng khi biết Tư Hành tối nay sẽ về nhà, Đường Triệu chỉ gửi lại một biểu tượng mặt buồn lắc đầu.
Nô lệ của Tư Bản: [Thấy anh ta như thấy anh trai tớ vậy. Lần tới khi nào anh ta không có ở nhà, tớ sẽ lại đến ăn bữa tiệc lớn. Còn hôm nay tớ về nhà ăn cơm thôi.]
Sau khi nhắn tin xong và đặt điện thoại xuống, Đường Triệu không nhịn được chép miệng hai cái, cười nhạo: Trốn mất ba ngày, không dám xuất hiện trước mặt Giang Cố, quá hèn!
Đến giờ tan làm, với sự háo hức sau mấy ngày không gặp xen lẫn nỗi bất an trong lòng, Tư Hành ngồi dưới gara suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lên lầu.
Vừa mở cửa, Guli từ trên cây mèo nhảy xuống, chạy nhanh đến cọ vào người anh.
Nghe thấy tiếng động, Giang Cố cũng từ trong phòng đi ra, mắt cậu cong lên, cười hỏi: "Công ty của anh giải quyết xong việc rồi à?"
Tư Hành đáp: "Ừ, xong rồi. Mấy ngày nay em ở nhà thế nào?"
Giang Cố: "Cũng ổn. À mà, cát vệ sinh của Guli sắp hết rồi. Em tìm trên mạng nhưng không thấy loại đang dùng ở nhà."
Tư Hành bế Guli lên, con mèo vẫn đang cọ vào người anh: "Là thương hiệu bán trực tiếp, tôi sẽ bảo cửa hàng thú cưng gửi vài bao tới. Ngoài cá hồi ra, em còn mua gì nữa không? Để tôi xem có thể nấu thêm món gì."
Vì mèo không được vào bếp, Tư Hành đặt Guli lên sofa rồi mới bước vào bếp. Giang Cố đi theo sau: "Em còn mua ghẹ."
Tư Hành quay lại nhìn cậu: "Em không thể ăn ghẹ."
Dạ dày đã không tốt mà còn ăn ghẹ, lát nữa mà đau thì chết mất.
Giang Cố: "Em tưởng Đường Triệu hôm nay cũng đến, nghĩ ghẹ đang vào mùa nên mua cho hai người ăn. Nhưng cậu ấy không đến, vậy thì anh ăn thôi, em sẽ hấp riêng hai con. Guli đã ăn ghẹ bao giờ chưa nhỉ? Chắc nó không bị dị ứng đâu."
Tư Hành đáp: "Nó đã ăn ghẹ sấy khô rồi, chắc là không sao. Em cứ làm việc đi, tôi nấu xong sẽ gọi em."
Giang Cố: "Vậy anh hấp trước hai con, hấp xong em sẽ bóc thịt cho nó."
Theo lời của Giang Cố, ánh mắt Tư Hành liếc sang Guli đang ngồi trên sofa liếm lông. Hiện tại, anh không còn ghen tị với Guli nữa, chỉ mong Giang Cố yêu thương nó hơn một chút, nhiều một chút, để sợi dây gắn bó giữa cậu và nơi này càng thêm bền chặt.
Khi ăn tối, Tư Hành nhắc lại chuyện cũ: "Mai là cuối tuần, không phải đi làm. Tôi sẽ đưa em đi khám."
Giang Cố không nhịn được bật cười: "Anh vẫn chưa quên chuyện đó à?"
Vừa gõ vỡ vỏ ghẹ, Tư Hành vừa nói: "Chỉ là kiểm tra thôi, không cần sợ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!