Nhìn dòng tin nhắn dài mà Giang Cố vừa gửi, Đường Triệu khẽ hít một hơi, hắn biết Tư Hành đang rất cố gắng để bày tỏ tình cảm. Dù trước đó anh từng khẳng định rằng sẽ không làm gì quá đáng, cũng không cố gắng tỏ ra quá lộ liễu, sẽ không miễn cưỡng Giang Cố gì cả, chỉ muốn tạo cho Giang Cố một môi trường sống yên bình và thoải mái.
Giờ nhìn lại, cái gọi là "không cố gắng" này, chẳng khác nào muốn khắc mấy chữ "tôi thích em" lên mặt cả.
Thấy anh trai mình đang đi ngang qua, Đường Triệu liền đưa điện thoại lên trước mặt hắn: "Anh nhìn xem, thế này thì em phải trả lời thế nào đây!"
Đường Minh cầm điện thoại lên nhìn qua, rồi chép miệng lắc đầu. Sau đó, hắn nhìn đứa em trai ngốc nghếch của mình: "Em nghĩ rằng nếu thẳng thắn nói ra, kết quả sẽ thế nào?"
Đường Triệu gãi cằm: "Dựa trên kinh nghiệm bốn năm qua, Giang Cố sẽ lập tức chuyển nhà, sau đó xóa bạn bè và cắt đứt mọi liên lạc."
Giang Cố đẹp trai như vậy, từ khi cậu vừa nhập học năm nhất đã trở thành tâm điểm của cả trường đại học. Trên diễn đàn hay bất kỳ nơi nào cũng có ảnh và thông tin về cậu, bài viết đều có hàng đống bình luận. Người theo đuổi cậu đương nhiên cũng không ít, cả nam lẫn nữ, trong đó có không ít người điều kiện rất tốt, xếp hàng để lấy lòng cậu.
Nhưng Giang Cố luôn từ chối họ một cách lịch sự, không kết bạn, không cho họ cơ hội, gặp hoa liền chặt, hành động dứt khoát không hề giống vẻ ngoài yếu ớt của cậu.
Nhà Giang Cố có hoàn cảnh không tốt, học phí năm đầu tiên là do cậu nhận được học bổng của trường và thầy cô góp lại giúp đỡ. Nghe nói sau khi cậu đỗ đại học, giáo viên mỹ thuật từng chăm sóc cậu cũng đã được gia đình đón ra nước ngoài. Giang Cố từ chối sự giúp đỡ tài chính từ gia đình đó, tiền sinh hoạt hàng ngày đều do tự cậu kiếm được.
Vốn dĩ sức khỏe của cậu không tốt, rất nhiều việc không thể làm được, kiếm tiền rất vất vả, nhưng chỉ cần cậu gật đầu, sẽ có khối người mang tiền tới tận tay lấy lòng cậu.
Cậu hoàn toàn có thể chọn cuộc sống thoải mái, tìm một người vừa có điều kiện tốt vừa đẹp trai để yêu đương, thế là mọi thứ đều có. Dù những người đó biết Giang Cố chỉ vì tiền mà ở bên họ, e rằng vẫn sẽ sẵn sàng chen chân vào, chỉ sợ không cho đủ tiền làm cậu thiệt thòi.
Nhưng Giang Cố không làm vậy. Cậu thà tự mình tiết kiệm, ngoài giờ lên lớp, thời gian còn lại đều dùng để viết lách kiếm tiền, thậm chí lúc đầu còn làm những công việc như viết thuê để kiếm tiền nhanh.
Giang Cố nói cậu không yêu đương, thì quả thực suốt bốn năm đại học không hề yêu đương. Đối với những người có ý đồ tiếp cận cậu, cậu không chút do dự mà đẩy họ ra xa.
Nếu không phải như vậy, Tư Hành sao có thể âm thầm bám theo suốt bốn năm mà không dám lộ diện, trong mắt Giang Cố, anh hoàn toàn không tồn tại.
Vì anh biết một khi để lộ, để Giang Cố nhận ra ý đồ của mình, kết cục của Tư Hành cũng chẳng khác gì những kẻ theo đuổi khác.
Còn tình cảm giữa hai người họ có khiến Giang Cố mềm lòng mà giữ lại mối quan hệ bạn bè hay không, Đường Triệu thấy thực sự không chắc.
Trước đây từng có một đàn anh, ban đầu giấu rất kỹ, hoàn toàn coi Giang Cố là bạn bè bình thường, còn giới thiệu cho cậu công việc viết thuê trả giá rất cao, giúp cậu vượt qua khoảng thời gian khó khăn về mặt tài chính.
Giang Cố rất cảm kích anh ta, còn mời anh ta đi ăn vài lần. Nhưng ngay khi đàn anh đó lộ ra chút ý định muốn tiến xa hơn, Giang Cố liền lập tức chặn số, xóa bạn bè, cắt đứt mọi liên hệ, thậm chí cả việc viết thuê cũng dừng luôn.
Giờ cậu và Tư Hành mới quen nhau bao lâu chứ? Chỉ mới một tháng thôi, có thể xây dựng được bao nhiêu tình cảm khiến Giang Cố mềm lòng chứ?
Đường Minh vỗ vai Đường Triệu: "Lựa lời mà nói nhé, Tư Hành đang tìm bác sĩ dinh dưỡng đấy, nói Giang Cố không uống được thuốc bắc, nếu muốn điều dưỡng cơ thể chỉ có thể dùng thực phẩm bổ dưỡng. Dù coi cậu ta như công cụ dùng xong rồi bỏ, cũng nên dùng thêm chút nữa rồi hãy bỏ."
Đường Triệu không biết nói gì nhìn ông anh nhà mình. Sao lại có cái kiểu đối xử với anh em mình như vậy chứ.
Nhưng hắn cũng không muốn Giang Cố lại phải dọn nhà nữa. Cậu còn phải tiết kiệm tiền phẫu thuật, nếu sức khỏe không được điều dưỡng tốt, tiền không đủ, làm sao mà phẫu thuật được.
Đường Triệu nghĩ ngợi rồi thử nhắn một câu.
Nô lệ của Tư Bản: [Cậu hỏi anh ta là người như thế nào, là cậu có ý gì?]
Giang Cố chờ mãi mới nhận được tin nhắn này, cầm điện thoại lên bắt đầu gõ một đoạn dài.
Giang Giang: ]Đây chính là điều khiến tớ cảm thấy mâu thuẫn. Anh ấy rất quan tâm đến tớ, là người rất tốt, nhưng khi ở bên nhau lại rất tự nhiên, không có ánh mắt lảng tránh, cũng không có vẻ luống cuống hay đỏ mặt khi gặp người mình thích, thậm chí cũng chẳng nhìn lén tớ. Ngoại trừ việc đặc biệt chăm sóc tớ khi tớ không khỏe, còn lại anh ấy đều tự làm việc của mình, không cố tình đến gần tớ hay tìm chuyện để nói.
Không có kiểu quan tâm ân cần như người đang theo đuổi người khác.]
Giang Giang: [Tớ chỉ nghĩ liệu có thể do anh ấy là người tốt, mà tớ đã hiểu lầm. Dù sao xã hội này phần lớn vẫn là người dị tính, đâu thể nào cứ gặp ai đối xử tốt với tớ một chút là tớ liền nghi ngờ họ có ý đồ xấu đúng không? Ít nhất cũng phải tìm hiểu rõ tình hình rồi mới kết luận được.]
Nô lệ của Tư Bản: [Đúng vậy, tớ cũng tốt với cậu mà. Khi cậu ốm tớ cũng chăm sóc cậu đó, bão gió mưa to còn đi mua cơm cho cậu, thật là tình anh em cảm động trời đất mà!]
Giang Cố cười đáp: [Đang nói về Tư Hành mà, cho nên cậu giúp tớ hỏi anh trai cậu thử xem anh ấy là người thế nào. Lỡ đâu anh ấy thật sự chỉ là người tốt, mà tớ lại đa nghi, thì chẳng phải tớ quá tự mình đa tình sao?]
Nô lệ của Tư Bản: [Tư Hành ấy à, anh ta bảo vệ bạn học bị bắt nạt, cứu mèo con cậu biết rồi mà. Khi người khác tỏ tình, anh ta không bao giờ từ chối trước mặt khiến người ta xấu hổ, ngược lại, sẽ xử lý khéo léo riêng tư để giữ thể diện cho đối phương. Anh ta chưa từng cãi vã với ai, cũng chẳng đánh nhau, không bao giờ trải qua cái thời trung nhị ngông cuồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!